Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí

Chương 123

Lộ Tuệ Tuệ ăn rất vui vẻ.

Cô thích ăn thịt, chỉ cần hương vị không quá nồng, không quá tanh thì cô đều thích hết.

Nhìn Lộ Tuệ Tuệ ăn là một loại hưởng thụ, đây là điều Bùi Chi Hành đã biết từ trước.

Anh nheo hai mắt lại nhìn cô, con ngươi ánh lên nét cười:

“Ăn ngon không?”

“Ngon cực.”

Lộ Tuệ Tuệ chấm điểm tối đa.

“Có phải anh từng đi học không?”

Bùi Chi Hành: “Cái này thì không.”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn anh.

“Hay anh ăn một chút đi? Để tôi nướng một lúc cho.”

Cô nghiêm túc nói:

 

“Nếm thử tay nghề của tôi không?”

Tất nhiên Bùi Chi Hành cũng không từ chối.

Hai người cùng vừa ăn vừa nướng thịt, nếu không có điện thoại của Lộ Niên Niên gọi đến sẽ càng thoải mái hơn, Bùi Chi Hành nghĩ.

Lộ Niên Niên không cố ý quấy rầy thời gian riêng tư của hai người, chẳng qua cô ấy đi quay xong trở lại khách sạn, theo thói quen gọi điện thoại cho Lộ Tuệ Tuệ.

Khi biết Lộ Tuệ Tuệ đang ăn cơm với Bùi Chi Hành, Lộ Niên Niên đã nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.

Nhưng cô ấy không nghĩ tới dù có làm vậy thì cô ấy cũng bị Bùi Chi Hành ghi thù rồi.

-

Ăn xong, hai người đứng dậy rời đi.

 

Lúc Lộ Tuệ Tuệ vừa mặc áo khoác ra khỏi phòng riêng, đột nhiên chú ý tới người đàn ông đang ngồi ở phòng riêng đối diện.

Lộ Tuệ Tuệ ngẩn người, nhìn đối phương.

Nương theo ánh mắt của Lộ Tuệ Tuệ, Bùi Chi Hành cũng nhìn sang.

Không quen mà.

Anh nhíu mày, nhìn chằm chằm gương mặt của đối phương, trong lòng lại nghĩ… Ngoại hình không tồi ha? Là diễn viên đã từng hợp tác với Tuệ Tuệ sao? Anh không có ấn tượng gì.

Bùi Chi Hành thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn người bên cạnh.

Lộ Tuệ Tuệ vẫn không hề phát hiện ra, vẫn tiếp tục nhìn đối phương.

Trong nhất thời, Bùi Chi Hành không biết trong lòng mình đang có cảm xúc gì.

Anh dừng một chút, thấp giọng gọi:

“Tuệ Tuệ.”

Lộ Tuệ Tuệ thoáng hoàn hồn.

Nghe âm thanh của hai người, người đàn ông đối diện quay qua nhìn.

Hứa Lễ nhìn Lộ Tuệ Tuệ vài giây rồi chuyển sang nhìn Bùi Chi Hành.

Nhìn khoảng cách giữa hai người, anh ta hơi nhíu mày.

Bỗng dưng người bên cạnh anh ta hỏi.

“Hứa Lễ, người quen à?”

Người nọ cũng nhìn về phía hai người Lộ Tuệ Tuệ.

Sắc mặt Hứa Lễ lạnh lùng, giống như muốn cách ly người khác tránh xa mình ra, giọng cũng lạnh lẽo khác hẳn giọng trầm ấm của Bùi Chi Hành.

“Không phải.”

Anh ta nhấc chân ra ngoài, không quên bỏ lại một câu:

“Không quen.”

Người cũng đi rồi, Bùi Chi Hành nhìn cô gái bên cạnh mình.

“Có phải nên hồi hồn rồi không?”

Câu này ai oán cực kỳ.

Lộ Tuệ Tuệ ngước mắt nhìn anh, thấy trong mắt anh có sự mất mát, cô không khỏi dở khóc dở cười:

“Thái độ của anh sao thế?”

Bùi Chi Hành: “Không có gì, đi thôi.”

Xét về phạm vi ảnh hưởng, Bùi Chi Hành còn hơn cô rất nhiều.

Tuy anh không phải nhân vật công chúng nhưng anh là tổng giám đốc tập đoàn Kinh Thịnh, anh đi đến chỗ nào cũng đều sẽ trở thành tiêu điểm, là đối tượng ngưỡng mộ của mọi người.

Bùi Chi Hành mỉm cười, anh nhìn cô:

“Chọn một chỗ mang tính biểu tượng nhé?”

Lộ Tuệ Tuệ ghé vào cửa sổ xe, lắc đầu:

“Đi tòa kiến trúc nổi danh của Lộc Thành đi, chắc chỗ đó sẽ rất náo nhiệt.”

Đến nơi này đã lâu như thế, Lộ Tuệ Tuệ chưa có thời gian nghiêm túc tham quan thành phố này. Nếu muốn hòa nhập hơn, cô phải tranh thủ cơ hội đi tìm hiểu, trải nghiệm thêm.

Bùi Chi Hành đồng ý.

Hai người tìm được vị trí đỗ xe, cùng xuống xe. Lộ Tuệ Tuệ đội mũ và đeo khẩu trang, xỏ tay vào túi quần áo, trông không khác gì người thường, nhìn ánh đèn mờ nhạt hai bên đường, nhìn dòng người đang tới tới lui lui trên đường, tận hưởng cơn gió mùa đông.

Nhìn người bên cạnh chỉ lộ mỗi cặp mắt, Bùi Chi Hành bỗng cảm thấy bỏ thời gian cho mấy chuyện nhàm chán thế này cũng đáng giá.

Lộc Thành là một thành phố xinh đẹp, đời sống về đêm cũng rất phong phú.

Tối muộn, hai người đi dạo còn thấy chợ đêm đang mở.

Nếu không phải Lộ Tuệ Tuệ đã ăn no, chắc chắn cô sẽ gọi thêm một đĩa khoai tây nướng chảo để vừa ăn vừa đi dạo.

Hai người cứ chầm chậm đi dạo như thế, Bùi Chi Hành hỏi lịch trình sắp tới của cô.

Lộ Tuệ Tuệ báo cáo đúng sự thật.

“Tối mai đi ăn tối với đạo diễn, hai ngày sau thì sẽ đi livestream bán thạch trái cây.”

Nghe đến mấy chữ thạch trái cây, Bùi Chi Hành thì thầm hỏi:

“Ăn trên livestream à?”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn anh.

“Ăn chứ, không thì bán thế nào được?”

Bùi Chi Hành gật đầu, đồng ý.

“Đến lúc đó cho tôi đường link nhé?”

“Anh muốn làm gì?”

Lộ Tuệ Tuệ có một dự cảm không ổn.

Bùi Chi Hành nhếch miệng:

“Mua ít thạch trái cây.”

Lộ Tuệ Tuệ: “…”

Cô cạn lời.

“Đợt lần trước ăn hết rồi?”

Bùi Chi Hành: “Chưa.”

“Vậy anh đừng phí tiền mua thêm nữa.”

Lộ Tuệ Tuệ nói:

“Nhãn hiệu thạch trái cây tôi quảng cáo có doanh thu rất tốt, không có anh cũng không sao đâu.”

Cô nói thầm:

“Chờ khi tôi quay quảng cáo mì gói thì anh hãy mua.”

Bùi Chi Hành không thể tin mình vừa nghe thấy gì, nhíu mày, cúi xuống nhìn cô:

“Quảng cáo gì?”

“Mì gói đó.”

Lộ Tuệ Tuệ nghiêm túc trả lời:

“Sao vậy?”

Bùi Chi Hành: “…”

Anh trầm ngâm một lúc lâu mới khó hiểu hỏi lại:

“Không còn nhà nào khác tìm em quảng cáo à? Quý Minh Tân chưa sắp xếp tài nguyên khác cho em?”

Lộ Tuệ Tuệ hiểu ý anh, cô liếc nhìn Bùi Chi Hành, dường như muốn gây sự:

“Minh tinh nữ thì không thể quảng cáo mì gói sao?”

Bùi Chi Hành cũng không có ý này, chỉ là anh cảm thấy… Tài nguyên của Lộ Tuệ Tuệ không thể kém đến mức này được.

 

Lộ Tuệ Tuệ hừ nhẹ:

“Quảng cáo này là tôi chọn đấy.”

“Vì sao lại chọn mì ăn liền?”

Lộ Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, trả lời đến là đúng lý hợp tình:

“Vì tôi thích hãng mì gói này, nhận quảng cáo là được ăn trọn đời.”

Bùi Chi Hành nghĩ đến vô vàn đáp án, chỉ không nghĩ đến đáp án này.

Anh thấy hơi buồn cười, nhưng ngại cô nên cố nén nhịn.

Nhìn thấy biểu cảm muốn cười mà phải nhịn của anh, Lộ Tuệ Tuệ bĩu môi nói:

“Anh muốn cười thì cứ cười đi.”

 

Bùi Chi Hành khụ khụ:

“Không cười em đâu.”

“Quảng cáo mì gói thì mất mặt lắm sao?”

Lộ Tuệ Tuệ chân thành hỏi.

Bùi Chi Hành nghĩ nghĩ.

“Không mất mặt.”

“Thật sao?”

Lộ Tuệ Tuệ muốn nhận được sự công nhận.

“Chị Hạ Lỵ bảo chắc tôi là minh tinh nữ đầu tiên nhận quảng cáo mì gói đấy.”

Tuổi trẻ.

Bùi Chi Hành hùa theo.

“Chắc vậy rồi, rất đặc biệt.”

Anh cúi mắt nhìn cô, ánh mắt có chút thâm thúy:

“Muốn làm đại diện cái gì thì nhận cái đó, không cần để ý người khác nói gì.”

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu thật mạnh:

“Ừ.”

Hai người đi dạo ở bên ngoài hồi lâu, tận hơn 10 giờ mới về nhà.

-

Trước khi đi ngủ, Lộ Tuệ Tuệ lại lên Weibo đọc tin tức mà cô định xem lúc ăn cơm.

Mở Weibo lên rồi mới phát hiện mình lại lên hotsearch rồi.

Vì fans đang nghi ngờ chữ viết của cô trong bài đăng lúc chiều. Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ là do trước kia chữ của cô thực sự rất xấu.

Một người mới học hết cấp hai, mọi người có thể trông mong chữ của người ta đẹp được sao?

Không thể nào.

Trên mạng nghi ngờ chữ viết trong bài đăng chia sẻ các bước dưỡng da kia là nhân viên của phòng làm việc viết hộ, cũng có người nói có khi là cô đã luyện chữ nên chữ mới đẹp vậy.

Nói chung gì cũng có.

Lộ Tuệ Tuệ đọc một hồi, có người còn nói cô không chân thành với fans, đã hứa tự bản thân sẽ chia sẻ các bước dưỡng da cho fans, vậy mà lại để nhân viên viết hộ, có khi những nội dung mà cô bảo là tâm đắc để chia sẻ kia không chừng cũng là của nhân viên chứ không phải của cô.

Nhìn bình luận này, Lộ Tuệ Tuệ không khỏi vừa bực vừa buồn cười.

Sao mấy người này lại rảnh rỗi thế chứ?

Không có việc gì làm nên tung tin đồn linh tinh.

Lộ Tuệ Tuệ gọi điện thoại cho Hạ Lỵ:

“Chị Hạ Lỵ.”

Cô đi thẳng vào vấn đề.

“Chị xem hotsearch chưa?”

Hạ Lỵ: “Rồi.”

Chị ấy cũng đang định gọi cho Lộ Tuệ Tuệ ngay khi hotsearch vừa lên, nhưng chị ấy biết hiện giờ Lộ Tuệ Tuệ đang ở cùng ai, vì giữ bát cơm của mình nên Hạ Lỵ nhịn xuống.

Đương nhiên cũng có phần vì hotsearch này cũng không phải tin tức quá nghiêm trọng, chị ấy nghĩ muộn chút rồi thảo luận với Lộ Tuệ Tuệ cũng được.

Hạ Lỵ nói:

“Em có ý tưởng gì?”

Lộ Tuệ Tuệ nghĩ nghĩ:

“Em định ngày kia livestream sẽ viết vài câu chúc phúc cho fans, được không?”

Như vậy mới có thể im lặng chứng minh cho bản thân.

Hạ Lỵ cảm thấy biện pháp này rất tốt, còn hai ngày này dân mạng muốn quậy sao thì quậy.

“Được.”

Hạ Lỵ nói:

“Có điều chị cũng mới phát hiện ra chữ em đẹp nha, có phải em luyện không?”

Lộ Tuệ Tuệ im lặng, nhẹ giọng nói:

“Vâng, hồi trước dân mạng chê chữ em xấu, nên em mua bảng chữ mẫu về luyện đấy.”

Trên thực tế là cô luyện ở kiếp trước.

Hạ Lỵ cười cười:

“Vậy thì tốt, hôm nay em nổi bật rồi, có người muốn hắt nước bẩn lên người em cũng bình thường, đừng để ý tới là được.”

“Em biết.”

Trước khi cúp điện thoại, Lộ Tuệ Tuệ nghĩ rồi vẫn hỏi việc mà mình luôn nghĩ đến:

“Chị Hạ Lỵ, chị nói xem bây giờ em đi học lại được không?”

Hạ Lỵ sửng sốt:

“Em muốn quay lại trường học?”

“Muốn ạ.”

Lộ Tuệ Tuệ khẽ nói:

“Cũng không thể làm học sinh cấp hai mãi được, em vẫn muốn được đi học đại học.”

Đây vẫn luôn là nỗi niềm trong lòng cô.

Nếu không phải bị bệnh, chắc chắn cô đã vui vẻ học xong bốn năm đại học rồi.

Mà cô nghĩ chắc chắn nguyên chủ cũng muốn được đi học, được đọc sách. Cô nhớ rõ trong tiểu thuyết có viết, cô ấy thường tự ti vì bị mắng là không có văn hóa, nhưng lại chẳng có cách nào để thay đổi.

Ban đầu là vì chăm sóc bố mẹ nuôi nên không thể đi học. Sau này trở lại nhà họ Lộ thì ngày nào cũng đấu đá với Lộ Niên Niên, cô ấy hoàn toàn không còn tâm sức đâu nghĩ đến chuyện đi học, chỉ muốn tìm cơ hội đi đóng phim để so sánh độ nổi tiếng với Lộ Niên Niên.

Bình Luận (0)
Comment