Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí

Chương 134

Nhưng Lộ Tình Họa không ngờ rằng, Lộ Niên Niên không những để mấy lời này trong lòng mà còn để gần hai mươi năm.

Trước kia, Lộ Niên Niên chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể nhớ dai như thế. Dù là lời thầy cô hay lời dạy của bố mẹ, cô bé cũng chỉ có thể nhớ ngay lúc đó, qua ngày hôm sau liền quên sạch.

Duy chỉ có lời nói hôm đó của Lộ Tình Họa giống như một dấu ấn khắc sâu trong đầu cô bé, đến tận bây giờ vẫn chưa từng phai nhạt.

Nghe Lộ Niên Niên kể lại xong, Lộ Tuệ Tuệ đại khái có thể hiểu được cảm giác trong lòng cô ấy lúc này.

 

Niên Niên vốn là đứa trẻ được nhận nuôi của nhà họ Lộ, trong lòng đã bất an lo sợ đến nhường nào rồi, luôn cho rằng mình chỉ là người ngoài. Dù Tô Từ và Lộ Cảnh Sơn có quan tâm yêu thương cô bé bao nhiêu, cố gắng kéo cô bé vào vòng tay gia đình thế nào thì chỉ một câu nói của Lộ Tình Họa cũng đưa cô bé về vạch xuất phát.

Cô ấy không thể không ngừng nhắc nhở mình chỉ là một người ngoài, không mang huyết thống nhà họ Lộ, không phải con ruột của Lộ Cảnh Sơn và Tô Từ, cô ấy không xứng được hưởng những điều tốt đẹp từ nhà họ Lộ.

Thật ra Lộ Tuệ Tuệ đã từng trải qua cảm giác ăn nhờ ở đậu này.

Năm lớp mười bố mẹ cô qua đời, vì chưa đủ mười tám tuổi nên cô phải đến ở nhờ nhà chú một thời gian. Con trai của chú nhỏ hơn cô mấy tuổi, vừa vào cấp hai.

 

Bố mẹ của Lộ Tuệ Tuệ làm ăn buôn bán, tuy qua đời nhưng vẫn để lại không ít tài sản cho cô, có điều người nhà chú đối xử với cô không tốt lắm.

Ngoài mặt họ coi cô là cháu gái, làm gì ăn gì cũng đều gọi cô.

Nhưng Lộ Tuệ Tuệ cảm nhận được bản thân mình lạc lõng trong ngôi nhà tràn ngập tiếng cười đó đến nhường nào.

Chỉ ở nhà chú hai tháng, Lộ Tuệ Tuệ đã chuyển về căn nhà mình đã ở từ nhỏ đến lớn. Tuy rằng ở một mình hơi cô đơn, buổi tối cũng có khi sợ hãi nhưng ở nhà mình vẫn thoải mái hơn.

Cảm giác ăn nhờ ở đậu không phải ai cũng có thể chấp nhận nổi.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn xuống, sờ đầu cô ấy rồi thì thầm hỏi:

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó ư?”

Lộ Niên Niên không dám thể hiện rằng mình đã nghe thấy những lời cô ta nói, cô bé sợ nếu mình nói ra các bạn ở trường mẫu giáo sẽ không chơi với mình nữa.

Cô bé làm bộ mình không biết gì cả, nhưng trẻ con mà, làm gì đã biết cách che giấu cảm xúc của bản thân đâu.

Buổi tối về đến nhà, cô bé cứ rầu rĩ không vui mãi.

Tô Từ phát hiện ra đầu tiên, hỏi cô bé có chuyện gì xảy ra nhưng Lộ Niên Niên nào dám nói. Hết cách, Tô Từ chỉ đành đi hỏi giáo viên ở trường xem có phải cô bé có xích mích gì với bạn học không, tất nhiên là cô giáo cũng không hề hay biết gì.

Lộ Niên Niên không hé răng, vợ chồng Tô Từ cũng không tìm ra nguyên nhân.

Nhưng không lâu sau, dường như Tô Từ đã phát giác ra vấn đề.

Lúc Lộ Tình Họa đến nhà tìm cô bé chơi, cô bé cứ quấn lấy Tô Từ không muốn ra ngoài. Nếu là trước kia, nhất định cô bé sẽ vui vẻ chạy theo, có khi còn kêu gào muốn chơi cùng chị.

Một thời gian nữa trôi qua, các cô dần lớn lên.

Năm Lộ Niên Niên mười tuổi, Tô Từ mới hỏi cô bé, có phải cô bé không thích Lộ Tình Họa không.

Nghĩ đến Tô Từ đang bệnh nặng trên giường, Lộ Niên Niên đành thừa nhận, nhiều năm qua như vậy, cô bé và Tô Từ đã trở nên có chuyện gì cũng sẽ tâm sự với nhau.

Nghe xong, Tô Từ cũng khẽ xoa đầu cô bé như Lộ Tuệ Tuệ, nói:

“Niên Niên à, con phải nhớ kĩ. Dù con và bố mẹ không phải m.á.u mủ ruột rà, nhưng chỉ cần con bằng lòng ở lại đây thì con vĩnh viễn là con của bố mẹ, bố mẹ vĩnh viễn yêu thương con.”

Từ giây phút nhặt được cô bé trước cửa nhà, Tô Từ và Lộ Cảnh Sơn đã quyết định sẽ chăm sóc cô bé thật tốt, cũng mong rằng đứa con mà họ thất lạc cũng có thể được yêu thương chăm sóc tốt như thế.

Bà nhìn về phía cửa sổ:

“Đồng thời, bố mẹ cũng yêu chị của con, bố mẹ muốn tìm lại chị con, cho hai chị em con được sống cùng nhau, nuôi nấng các con nên người, cho các con lấy chồng, còn nếu không muốn, bố mẹ cũng sẵn sàng nuôi các con cả đời.”

Tô Từ nói xong liền khóc. Bà nhớ Tuệ Tuệ của bà rồi.

Lộ Niên Niên biết mình có một người chị gái chưa từng gặp mặt, một người chị bị thất lạc.

Có đôi lúc Tô Từ sẽ trốn trong phòng một mình, ngồi trên thảm ôm một quyển album và rơi nước mắt.

Lộ Niên Niên là một cô bé trưởng thành sớm, phương diện tình thân, tình yêu đều vô cùng nhạy cảm.

Từ nhỏ cô bé đã âm thầm tự hứa với bản thân rằng nếu chị gái trở về, cô bé nhất định phải tốt với chị mình. Bởi vì trước khi chị gái trở về, cô bé đã được hưởng hết tình yêu của bố mẹ, vậy nên nếu gặp lại cô bé nhất định sẽ yêu thương chị bằng cả tình yêu của bố mẹ và cô bé cộng lại, để chị gái biết rằng chị vẫn luôn là người mà Lộ Cảnh Sơn, Tô Từ và cô bé mong nhớ.

Lộ Niên Niên nói, giọng dần nghẹn ngào:

“Từ đó về sau bọn em duy trì trạng thái không nóng không lạnh.”

Cô ấy nói tiếp:

“Dường như Lộ Tình Họa cũng cảm giác được em không thích chị ta lắm, nhưng không biết nguyên nhân tại sao, ngoài mặt chị ta vẫn đối xử tốt với em.”

Thái độ ngoài mặt của Lộ Niên Niên cũng không khác mấy.

Dù gì vẫn là họ hàng, phải lui tới thường xuyên nên cô ấy cũng không vạch trần lời nói đó.

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu, nhìn cô ấy:

“Niên Niên, có nhiều lời chị cũng không định nói.”

“Dạ?”

Đôi mắt Lộ Niên Niên hồng hồng nhìn cô.

Lộ Tuệ Tuệ nắm tay cô ấy nói:

“Nhưng mà chị cũng giống bố mẹ, sẽ vĩnh viễn yêu em, em mãi mãi là em gái chị.”

Là con cháu nhà họ Lộ.

Đây là gia đình của Lộ Niên Niên, họ là người một nhà, cô hy vọng cô ấy có thể không cần để ý gì cả, mặc sức làm càn làm nũng.

 

Lộ Niên Niên cảm động không thôi, cô ấy lau nước mắt nói:

“Em biết rồi.”

Tô Từ và Lộ Cảnh Sơn đã cho cô đủ cảm giác an toàn rồi.

Lộ Tuệ Tuệ “ừ” một tiếng, không quên dặn dò:

“Về sau đừng nghĩ chuyện này nữa.”

Lộ Niên Niên đồng ý:

“Vâng.”

Hai chị em đi dạo ở ngoài một lúc, vừa vào đến nhà đã thấy Lộ Cảnh Sơn đi từ trên lầu xuống. Ông nhìn hốc mắt ửng đỏ của Lộ Niên Niên, kinh ngạc không thôi:

 

“Niên Niên bị cát bay vào mắt à?”

Lộ Niên Niên: “…”

Lộ Tuệ Tuệ: “…”

Lộ Cảnh Sơn vẫy tay:

“Con lên phòng đắp khăn ấm một lúc đi.”

Lộ Niên Niên: “Vâng ạ.”

Cô ấy nói với Lộ Tuệ Tuệ:

“Chị, em về phòng đây, còn tắm nữa.”

Lúc nãy bên ngoài gió thổi hơi lạnh.

Lộ Tuệ Tuệ trả lời:

“Đi đi, chị uống nước xong cũng về phòng.”

Thấy Lộ Niên Niên chạy lên lầu, Lộ Tuệ Tuệ mới quay đầu nhìn Lộ Cảnh Sơn:

“Bố ơi.”

Lộ Cảnh Sơn nhìn cô:

“Con có chuyện gì muốn nói với bố à?”

“Vâng ạ.”

Lộ Cảnh Sơn nhìn cô:

“Vào thư phòng của bố rồi nói.”

“Được ạ.”

Vào thư phòng, Lộ Cảnh Sơn đóng cửa lại:

“Sao Niên Niên lại khóc vậy? Gặp chuyện gì không vui à?”

Lộ Tuệ Tuệ bật cười, cô biết vừa rồi ông cố ý nói thế mà.

Cô gật đầu, kéo ông ngồi xuống ghế đối diện mình, ngước mắt nhìn ông:

“Bố, bố thấy nhà chú hai là người như thế nào?”

Lộ Cảnh Sơn hơi khựng lại, cụp mắt nhìn cô, không lên tiếng.

Lộ Tuệ Tuệ không né tránh ánh mắt tìm tòi đánh giá của ông.

“Chú hai của con…”

Sau một lúc im lặng, Lộ Cảnh Sơn mới nói:

“Rất thông minh.”

Chẳng qua thông minh của chú ấy không dùng vào việc đứng đắn.

Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười:

“Bố có thích chị Tình Họa không?”

Lộ Cảnh Sơn ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu được.

“Niên Niên nói với con việc lúc nhỏ.”

Ngữ khí khẳng định.

Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt:

“Bố cũng biết việc này à?”

Lộ Cảnh Sơn không phủ định.

Ông nói:

“Nhưng không phải là Niên Niên nói với bố, là mẹ con nói lại cho bố nghe.”

Lộ Niên Niên vốn sống c.h.ế.t không hé răng, chỉ có lúc đó Tô Từ hỏi thì cô bé mới kể cho mình bà nghe.

Sau đó Tô Từ nói lại việc này cho Lộ Cảnh Sơn.

Chẳng qua là chuyện của mấy đứa trẻ con, ông không thể nhúng tay quá nhiều. Nếu Lộ Niên Niên không nói thì ông đành coi như không biết nhưng chỉ cần Niên Niên nói muốn ông làm gì đó, nhất định ông sẽ không nề hà gì.

Lộ Tuệ Tuệ đã hiểu.

Cô đỡ trán cười”

“Con biết ngay mà.”

Lộ Cảnh Sơn không nhiệt tình với Lộ Tình Họa lắm chắc cũng vì lí do này.

“Vậy bố nghĩ như thế nào?”

Lộ Tuệ Tuệ tò mò.

Lộ Cảnh Sơn nhìn cô:

“Con muốn bố làm gì?”

Lộ Tuệ Tuệ im lặng một lúc mới lên tiếng:

“Chị ta bắt nạt Niên Niên như vậy, con không nhịn nổi.”

Lộ Cảnh Sơn: “Nói thẳng đi.”

Lộ Tuệ Tuệ cũng muốn nói thẳng nhưng tạm thời vẫn chưa thể nói được.

Hơn nữa cô cảm thấy Lộ Cảnh Sơn cũng không thể giúp được gì.

“Con chỉ muốn nhờ bố…”

Lộ Tuệ Tuệ nhỏ giọng yêu cầu:

“Nếu chị ta gặp khó khăn gì đó, chú hai thím hai có tìm bố nhờ giúp đỡ thì bố đừng giúp, có được không ạ?”

Lộ Cảnh Sơn nhìn cô liền biết cô đã có kế hoạch.

Ông gật đầu:

“Được. Nếu con cần thì bố có thể góp thêm sức, thấy thế nào?”

Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười:

“Không cần đâu ạ.”

Cô đầy tự tin nói:

“Con tin cách của mình sẽ khiến chị ta phải đau khổ.”

Lộ Cảnh Sơn không có ý kiến gì.

Từ nhỏ ông đã lớn lên trong gia tộc giàu có, có thủ đoạn tranh đấu gì mà ông không biết.

Lộ Cảnh Sơn vẫn còn một chút tình cảm với người em ruột của mình nhưng cũng không thể so sánh với tình cảm mà ông dành cho hai đứa con gái. Chỉ cần con gái của ông sống tốt, những chuyện khác đều không quan trọng.

Có sự đảm bảo của Lộ Cảnh Sơn, Lộ Tuệ Tuệ cũng yên tâm.

Trở về phòng, cô gọi điện thoại ngay cho Hạ Lỵ. Mấy hôm trước trong lúc trao đổi với Hạ Lỵ, chị ấy có đề cập chuyện Lộ Tình Họa đang muốn làm gương mặt đại diện cho một thương hiệu, đã liên hệ qua lại rất nhiều, còn lấy lòng đối phương để có cơ hội hợp tác.

Bình Luận (0)
Comment