Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí

Chương 168

Trong thời gian Bùi Chi Hành chưa về, Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên thảo luận với nhau.

Lộ Niên Niên: [Vậy không chừng đã biết từ lâu rồi! Miệng trợ lý của Bùi Chi Hành rất kín, cho dù biết cũng không tiết lộ.]

Lộ Tuệ Tuệ: [Chị biết, chị chỉ ngạc nhiên thôi.]

Lộ Niên Niên: [Nói không chừng Bùi Chi Hành giấu hình của chị trong văn phòng đó, hì hì hì.]

Lộ Tuệ Tuệ: [? Sao tự nhiên em đáng khinh thế, xảy ra chuyện gì à?]

Lộ Niên Niên: [Em nào có! Em đang xem phim tổng tài bá đạo, đúng lúc thấy tổng tài bá đạo giấu hình của bạn gái trong phòng làm việc, sau đó tất cả các trợ lý đều biết người kia.]

Lộ Tuệ Tuệ: [Chị Trân nhận kịch bản này cho em ư?]

Lộ Niên Niên: [Ầy, không thấy kịch bản nào hay. Trên cơ bản vai diễn phù hợp với em, em đều đã diễn rồi.]

Mặc dù cô ấy lười một năm chỉ quay hai bộ phim, nhưng vào giới nhiều năm như vậy, các vai diễn cô ấy đều đã diễn hết rồi.

Quan trọng hơn là phim truyền hình có rất nhiều hạn chế, không thể phát huy tối đa được.

Nhưng phim điện ảnh, Lộ Niên Niên lại không muốn đụng vào.

Cô không tự tin về doanh thu phòng vé của mình nên hơi tự ti.

 

Lộ Tuệ Tuệ biết tâm lý của cô ấy, nhưng cô không thể giúp Lộ Niên Niên vượt qua.

Rất nhiều chuyện, người khác nói, người khác khuyên đều vô dụng, cần phải tự bước ra.

Hai chị em nói chuyện vài câu, Lộ Tuệ Tuệ nghe tiếng mở cửa.

Cô hơi dừng lại, vô thức nhìn về phía cửa.

Cửa phòng làm việc mở ra, Bùi Chi Hành xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Hôm nay Bùi Chi Hành mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may hoàn mỹ, bên trong âu phục khoác một chiếc áo sơ mi cùng màu làm cho anh thêm thần bí cấm dục, cổ áo thắt một cái cà vạt có hoa văn, cách phối hợp này làm cho bộ đồ sáng màu hơn một chút, cũng khiến anh càng thêm cao quý.

Hai người nhìn nhau.

Ánh mắt Lộ Tuệ Tuệ nhìn cặp kính gọng vàng trên sống mũi anh vài giây, sau đó dời xuống cà vạt trên cổ anh.

Không hiểu sao, trong đầu Lộ Tuệ Tuệ nảy ra một ý nghĩ.

 

Anh thắt cà vạt không tệ.

Bỗng dưng, mặt cô đỏ lên.

Nghĩ gì vậy, Lộ Tuệ Tuệ?

Điên rồi hả?

Bùi Chi Hành nhìn cô chăm chú với đôi mắt sâu thẳm, anh dặn dò người phía sau một tiếng, nhấc chân bước về phía cô.

“Sao không nói trước với anh?”

Giọng anh trầm, cũng êm tai như tối qua.

Tai của Lộ Tuệ Tuệ tê dại, ổn định lại tinh thần, nói:

“Quấy rầy anh sao?”

Bùi Chi Hành cứng họng:

“Không có.”

Anh ngồi xuống cạnh Lộ Tuệ Tuệ, nhìn vành tai đỏ bừng của cô, cúi đầu cười, hỏi:

“Căng thẳng sao?”

“...”

Lộ Tuệ Tuệ quay đầu, nhìn anh cười, mặt vô cảm nói dối:

“Lần đầu tiên tới nơi sang trọng như vậy nên hơi căng thẳng.”

Bùi Chi Hành nhướng mày:

“Vì lý do này sao?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Ừm.”

Bùi Chi Hành gật đầu, mời cô.

“Vậy sau này em tới thường xuyên đi.”

Đến nhiều sẽ đỡ căng thẳng hơn.

Lộ Tuệ Tuệ rất rõ ý của anh.

Cô nhịn không được nghiêng đầu cười:

“Không rảnh.”

Bùi Chi Hành: “...”

Anh nhịn không được, giơ tay vỗ nhẹ đầu cô, ép hỏi:

“Cố ý hả?”

“Nào có.”

Lộ Tuệ Tuệ không thừa nhận, cô nghiêm túc nói:

“Bận thật mà.”

Bùi Chi Hành hiểu.

Anh giơ tay, ngón tay xuyên qua cà vạt, kéo nhẹ nhưng lại không tháo hẳn ra, cà vạt vẫn treo trên cổ anh, chỉ là áo sơ mi được cởi ra hai nút, để lộ yết hầu gợi cảm.

Lộ Tuệ Tuệ thấy khớp xương tay rõ ràng và cà vạt tối màu tương phản nhau, trông rất mlem.

Cảm giác không nói nên lời.

Hành động này của anh có lẽ là vô ý, nhưng để người khác thấy, có lẽ sẽ nhịn không được phải nuốt nước bọt.

Lộ Tuệ Tuệ biết mình thích tay của Bùi Chi Hành.

Nhưng trước đó, cô không hề biết là mình còn thèm cả cà vạt của Bùi Chi Hành.

Bỗng dưng, cô nhớ tới lời tối qua Bùi Chi Hành nói với mình.

Cố ý chứ gì.

Người đàn ông này.

Chắc chắn là cố ý.

Cô đang suy nghĩ miên man, Bùi Chi Hành nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, lấy nước trên bàn uống một ngụm, hỏi cô:

“Đang suy nghĩ gì thế?”

“Không…”

Lộ Tuệ Tuệ thấy anh cầm cốc nước, chần chừ vài giây rồi nhắc nhở:

“Anh uống cốc nước của em.”

Bùi Chi Hành hơi khựng lại, cụp mắt nhìn cô:

“Không được uống sao?”

Nhìn ánh mắt mờ mịt của anh, Lộ Tuệ Tuệ không nói nên lời.

Cô mím môi, ấp úng nói:

“Được.”

Có thể là cô thật sự thèm gì đó ở anh, mà Lộ Tuệ Tuệ rất rất không tự tin, sợ bị Bùi Chi Hành phát hiện ra.

Bùi Chi Hành nén ý cười dưới đáy mắt, khẽ nhếch môi.

Anh đang định nói chuyện, bỗng nhiên Lộ Tuệ Tuệ nói:

“Đúng rồi, lúc em vừa vào, hai trợ lý của anh chào em.”

Lộ Tuệ Tuệ nghiêng mắt nhìn anh, không xác định, hỏi:

“Họ biết em đến à?”

Bùi Chi Hành suy nghĩ một chút:

“Có thể là trợ lý Dương nói.”

Lúc Dương Hướng Minh rời khỏi phòng họp đã nói với anh một tiếng, bảo cô đến rồi:

Lộ Tuệ Tuệ trầm ngâm một lúc lâu, nói:

“Ý em là, họ biết em?”

“Hửm?”

Bùi Chi Hành nhìn cô, kịp phản ứng lại:

“Biết.”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lộ Tuệ Tuệ, Bùi Chi Hành cười hỏi:

“Không muốn họ biết hả?”

“Không phải.”

Lộ Tuệ Tuệ chỉ thấy kinh ngạc thôi.

“Anh nói ra à?”

Sao cô lại cảm thấy, Bùi Chi Hành không giống kiểu người sẽ tuyên bố chuyện này với khắp thế giới nhỉ?

Lúc anh với cô chính thức quen nhau, anh không thể nào đi triệu tập tất cả trợ lý lại, sau đó họp nói: 'tôi thoát ế rồi, bạn gái tôi là Lộ Tuệ Tuệ' được.

Sự thật cũng không phải như thế.

Bùi Chi Hành nhìn vẻ mặt của cô, đại khái có thể đoán được Lộ Tuệ Tuệ đang nghĩ gì.

Anh cười, giọng bình tĩnh, nói:

 

“Họ tự phát hiện.”

Lộ Tuệ Tuệ: “Hả?”

Cô càng tò mò hơn.

Làm sao phát hiện được?

Bùi Chi Hành nhìn đôi mắt tò mò của cô, lấy kính đeo trên sống mũi xuống, xoa bóp sống mũi nói:

“Tài khoản xuất hiện trong buổi livestream của em là anh bảo một trong các trợ lý đăng ký.”

Lúc đó Dương Hướng Minh không có ở đây, Bùi Chi Hành lại đang bận việc khác, anh chỉ có thể giao việc này cho trợ lý.

“Món quà đó cũng...”

“Quà là của anh.”

Bùi Chi Hành nắm tay cô, nghiêng người nói:

 

“Anh không đến mức không chân thành như thế đâu.”

Lộ Tuệ Tuệ “a” một tiếng:

“Em chỉ tùy tiện đoán thôi.”

Bùi Chi Hành trả lời:

“Còn gì muốn hỏi không?”

Lộ Tuệ Tuệ suy nghĩ một chút, lắc đầu.

“Vậy qua đây.”

Bùi Chi Hành nói.

Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt, nhìn anh:

“Qua đâu?”

Họ đang ngồi chung rồi mà?

Bùi Chi Hành dùng ánh mắt ra hiệu.

Nhìn theo tầm mắt hướng xuống dưới của anh, Lộ Tuệ Tuệ bối rối.

Anh nói… là ngồi lên đùi anh? Cái này không hay cho lắm?

Ban ngày ban mặt, trong văn phòng, không có phép tắc gì sất.

Bùi Chi Hành nhìn vẻ mặt khó xử của cô, nhướng mày.

Anh hiểu rõ tâm tư cô, cố ý hỏi:

“Không muốn?”

“…”

Lộ Tuệ Tuệ đang rối rắm.

Cô chần chừ, đột nhiên Bùi Chi Hành nói:

“Không muốn cũng không sao.”

Anh nói:

“Xin lỗi, là anh...”

“Im miệng.”

Lộ Tuệ Tuệ không thể nhịn được nữa, lập tức nhận ra anh đang giả vờ. Cô nén cảm giác xấu hổ, ngồi lên người anh.

Hai người nhìn nhau.

Lộ Tuệ Tuệ đỏ mặt cắn răng:

“Anh cố ý.”

Cô giơ tay khẽ kéo chiếc cà vạt lỏng lẻo của anh, lông mi rũ xuống, ngón tay chơi đùa chiếc cà vạt.

Bùi Chi Hành nhịn cười, hôn vào sau tai cô.

Người Lộ Tuệ Tuệ cứng đờ, vô thức rúc lại gần lồng n.g.ự.c anh hơn.

Bùi Chi Hành giơ tay ôm chặt cô vào lòng.

Tư thế này thật sự quá mập mờ, quá thân mật.

Lộ Tuệ Tuệ cúi đầu là có thể thấy yết hầu gợi cảm của anh, xuống sâu hơn nữa, cô có thể nhìn thấy càng nhiều phong cảnh hơn.

Ánh mắt cô không thể kiềm chế, vô thức nhìn chằm chằm vào yết hầu đang chuyển động của anh.

Nhận ra cô đang nhìn vào đâu, Bùi Chi Hành cũng có chút bất ngờ.

Anh và Lộ Tuệ Tuệ ôm cổ nhau, hơi thở nóng bỏng phả vào sau tai cô, nhìn vành tai cô đỏ bừng.

“Tuệ Tuệ.”

Anh gọi cô.

Lộ Tuệ Tuệ lên tiếng, hai má và lỗ tai nóng bỏng làm đầu cô trống rỗng một hồi.

“Sao thế?”

Cô bật thốt.

Bùi Chi Hành cong môi, hỏi cô:

“Cứ cúi đầu như thế làm gì?”

“…”

Lộ Tuệ Tuệ không nói gì, ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt hai người giao nhau lần nữa, dây dưa.

Giống như là bị cái gì đó thúc giục, Lộ Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, không nhịn được há miệng cắn vào cằm anh.

Người này thật sự bụng đầy mưu mô.

Bùi Chi Hành bị đau, nhưng cũng không đẩy cô ra, ngược lại ôm cô chặt hơn.

Anh cười, cụp mắt nhìn cô:

“Nguôi giận chưa?”

“Chưa.”

“Hửm?”

Bùi Chi Hành nhướng mày, hơi thở tới gần, há miệng ngậm môi cô, giọng khàn khàn hỏi:

“Phải làm sao em mới có thể nguôi giận?”

Thật ra Lộ Tuệ Tuệ không giận, cô cảm thấy Bùi Chi Hành thật sự rất phúc hắc, không chỉ vậy, anh còn rất thất thường.

Hết lần này tới lần khác, cô không chịu nổi hành vi liên tục quyến rũ mình của anh.

Chỉ có thể trách sức tự chủ và sức đề kháng của cô quá kém, không chống cự được nên chỉ có thể bị sắc đẹp câu dẫn.

Lộ Tuệ Tuệ đảo tròng mắt, nhìn anh chằm chằm:

“Em muốn làm thế nào cũng được sao?”

Thật lòng mà nói, Lộ Tuệ Tuệ chưa từng yêu, nhưng chưa yêu đương chẳng lẽ còn chưa từng nhìn thấy người ta yêu ư? Hơn nữa, bây giờ cô là một diễn viên, đã đọc rất nhiều kịch bản yêu đương, trước đó cũng đọc rất nhiều tiểu thuyết nên cô vẫn biết khá rõ mấy chuyện yêu đương kiểu này.

Cô cũng không phải là cô gái đơn thuần gì.

Bùi Chi Hành gật đầu.

Đuôi lông mày Lộ Tuệ Tuệ hơi nhướng lên, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý:

“Anh nói đó nha.”

Cô xác định lại lần nữa.

Bùi Chi Hành gật đầu.

Lông mi Lộ Tuệ Tuệ rũ xuống, cô nhìn bàn tay đang đặt trên eo mình.

Cô vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc chọc.

Bùi Chi Hành sửng sốt, đột nhiên hiểu ra.

“Em muốn tay của anh?”

Bình Luận (0)
Comment