Cô bất đắc dĩ nhỏ giọng giải thích:
“Đạo diễn, có người ra đồng làm việc cũng không bị đen mà.”
Khổng Nghị Nhiên: “Ừ.”
Ông ấy nghiêm túc gật đầu:
“Nhưng không phải Hạ Tư Nam của cháu.”
Lộ Tuệ Tuệ không còn gì để nói.
Chuyên viên trang điểm bôi thêm vài lớp lên mặt Lộ Tuệ Tuệ, bôi xong rồi nhìn nhìn:
“Đạo diễn Khổng, chú xem xem đã được chưa?”
Khổng Nghị Nhiên ngắm nghía một hồi mới nói:
“Tạm được, dù vẫn trắng quá, da dẻ tốt thật đấy.”
“…”
Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói:
“Đạo diễn Khổng, cháu coi đây là lời khen của chú nhé.”
Khổng Nghị Nhiên nhìn cô một cái:
“Đã học thuộc lời thoại chưa?”
Ông ấy nói thêm:
“Đừng có quay hỏng ngay cảnh đầu tiên đấy.”
Nghe vậy Lộ Tuệ Tuệ đảm bảo:
“Vâng ạ.”
Cảnh đầu tiên, Khổng Nghị Nhiên không dự định quay cảnh tâm lý nhiều, chỉ định quay một vài tình huống trong nhà của Lộ Tuệ Tuệ.
Trước khi bắt đầu quay, Khổng Nghị Nhiên còn thảo luận với Lộ Tuệ Tuệ, chỉ cô đọc lời thoại.
Lộ Tuệ Tuệ ghi nhớ từng cái một.
Khi tấm bảng quay phim dập xuống, Lộ Tuệ Tuệ bước vào ống kính.
Chỉ trong nháy mắt Lộ Tuệ Tuệ đã biến thành Hạ Tư Nam.
Phòng của Hạ Tư Nam rất nhỏ, nhà cô ấy là kiểu nhà hai phòng ngủ một phòng khách, hai gian phòng ngủ thì bố mẹ một phòng, phòng còn lại cho hai chị em cô ấy.
Hai chị em ở giường tầng.
Trong phòng chỉ có một chiếc bàn học nhỏ, vừa để cho Hạ Tư Nam chữa bài vừa là bàn học của em gái.
Phòng nhỏ đến mức thêm hai người xoay người là sẽ đụng vào đối phương.
Một ô cửa sổ không đóng hoàn toàn được.
Hạ Tư Nam đang ngồi bên bàn học, cúi đầu sửa bài tập về nhà. Sửa xong bài tập cho học sinh, cô ấy nghiêng đầu lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời bên ngoài xanh thẳm, một đàn chim từ nơi khác kết thành đàn giật mình bay qua, bay đến nơi thế giới rộng lớn hơn.
Đôi mắt Hạ Tư Nam nhìn đăm đăm vào đàn chim, ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Cô ấy cũng muốn, muốn rời khỏi trấn Khê Thủy, bước ra nhìn ngắm thế giới rộng lớn bên ngoài.
Cô ấy mở mắt ra nhìn, mặc dù ánh mặt trời ngoài cửa sổ đang chiếu thẳng vào mắt, nhưng cô ấy không muốn nhắm mắt lại.
Cô ấy muốn để khát vọng của mình bay ra ngoài.
…
Nhìn sườn mặt điềm tĩnh của cô, nhân viên công tác xung quanh cũng không tự giác giữ trật tự.
Bỗng Lộ Tuệ Tuệ chớp chớp mắt.
“Cắt.”
Khổng Nghị Nhiên ngẩng lên từ máy theo dõi, nhìn Lộ Tuệ Tuệ nói:
“Tuệ Tuệ, đừng chớp mắt, cảm xúc lúc nãy rất tốt, phải bộc lộ nhiều hơn, cái khát vọng và giãy giụa từ trong nội tâm ấy, thể hiện ra chút nữa nhé.”
Lộ Tuệ Tuệ vâng lời:
“Ngại quá, cháu thử lại lần nữa.”
Chuyên viên trang điểm tiến lên đánh khối lại để làm nổi bật góc nghiêng của Lộ Tuệ Tuệ.
Sửa soạn xong, chuyên viên trang điểm rời khỏi màn ảnh.
Lại quay lần nữa.
Lộ Tuệ Tuệ giảm chút cảm giác căng thẳng, cô phát hiện lúc thả lỏng bản thân càng quay dễ hơn.
Lần thứ hai, gió bên ngoài không đủ lớn nên bức màn cũng đứng im.
Lại hô cắt.
Yêu cầu quay phim của Khổng Nghị Nhiên rất cao, điều ông ấy muốn không chỉ là cảm xúc của diễn viên mà mọi yếu tố ngoại cảnh xung quanh cũng phải phối hợp để làm nổi bật lên.
Bức màn bị gió thổi tung lên là ám chỉ nội tâm của Hạ Tư Nam.
Đây là ý tưởng của ông ấy.
Lần thứ ba Lộ Tuệ Tuệ đã được thông qua.
Độ khó của cảnh không cao nên ba lần đã đạt làm Khổng Nghị Nhiên rất vừa lòng.
Ông ấy nhìn màn biểu diễn của Lộ Tuệ Tuệ, vốn tưởng cảnh đầu tiên sẽ phải chỉ dạy cô thật nhiều, không ngờ rằng cô thật sự có thiên phú ở phương diện này, nhập diễn rất tốt, ánh mắt rất có hồn.
Khổng Nghị Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt đầy tán dương khen ngợi, cảm giác tự hào rằng chỉ cần cô cố gắng hết sức, không đi sai đường thì tiền đồ chắc chắn sẽ rực rỡ.
Lộ Tuệ Tuệ không hiểu ánh mắt của Khổng Nghị Nhiên nhưng Lãnh Tùng Nguyệt đã làm vợ ông ấy bao năm lại vô cùng rõ ràng.
Nhân lúc Lộ Tuệ Tuệ nghỉ ngơi uống nước, bà ấy đến sát bên cạnh chồng mình, cười nói:
“Mắt nhìn của em cũng ra gì đấy chứ?”
Khổng Nghị Nhiên nhìn bà ấy.
Lãnh Tùng Nguyệt:
“Vẻ mặt anh bán đứng anh rồi, đừng cố giấu nữa.”
Khổng Nghị Nhiên dở khóc dở cười:
“Mới một cảnh mà thôi, cần xem thêm biểu hiện khác nữa.”
Lãnh Tùng Nguyệt “vâng” một tiếng, nhìn Lộ Tuệ Tuệ cách đó không xa:
“Anh chỉ cần cho con bé thêm chút thời gian, nhất định sẽ làm anh phải kinh ngạc.”
Khổng Nghị Nhiên nửa tin nửa ngờ.
…
Về cơ bản cảnh quay ngày đầu tiên hầu hết là của Lộ Tuệ Tuệ, Dụ Hạ chỉ có một cảnh diễn cùng, nhưng không phải ở trong nhà mà là lướt qua nhau ở chợ, một người vào chợ bán thức ăn, một người vừa mua đồ từ trong chợ ra.
Cảnh này được quay lúc chạng vạng, khi ấy Hạ Tư Nam mới từ trường học về, đang vội vàng chạy về nhà.
Em gái cô ấy mới học cấp hai, cô ấy phải về nhà nấu cơm cho bố mẹ và em gái. Sau khi cô ấy dạy học về, những việc này đều do cô ấy đảm đương.
Mà nhân vật Phùng Diễm của Dụ Hạ cũng thế.
Có điều chị thì không có tan làm mà là vừa dỗ con ngủ xong mới tranh thủ ra chợ mua đồ ăn. Bước chân chị vội vàng, không chú ý đến người xung quanh. Đầu chị gục xuống, vừa suy sụp lại yếu đuối.
…
Vừa quay xong cảnh đó thì công việc trong ngày của đoàn phim cũng kết thúc.
Ngày đầu tiên Khổng Nghị Nhiên không xếp quá nhiều cảnh quay, phim phải quay từ từ mới đúng chất.
Nghe tiếng “cắt” của Khổng Nghị Nhiên, Dụ Hạ mới nhẹ nhàng thở ra.
Cô ấy đi về phía Lộ Tuệ Tuệ, cầm bình nước trợ lý đưa uống một ngụm nước ấm, nhìn cô hỏi:
“Cảm giác thế nào?”
“Có hơi khó.”
Lộ Tuệ Tuệ thành thật trả lời.
Cảnh đầu và cuối số lần NG của Lộ Tuệ Tuệ không nhiều, còn những cảnh khác cô đều phải NG năm sáu lần mới được thông qua.
Cô cảm giác nếu mà cô còn bị NG lần nữa, đạo diễn Khổng sẽ đuổi cô đi mất.
Dụ Hạ bị cô chọc cười, vỗ bả vai cô an ủi:
“Đạo diễn Khổng yêu cầu cao thôi, cứ từ từ.”
Cô ấy nói thêm:
“Buổi tối chị tập diễn với em nhé?”
Lộ Tuệ Tuệ: “Được ạ.”
Buổi tối, vì tính đến chuyện tập diễn với Dụ Hạ nên hai người lén đến quán cơm gần đó ăn.
Trấn Khê Thủy không lớn cũng chẳng nhỏ, bên cạnh cũng có mấy thị trấn nhỏ, ngồi xe khoảng chừng trên dưới hai mươi phút là đến.
Bên đường có rất nhiều quán nhỏ, các loại đồ ăn vặt trà sữa có đủ cả.
Có điều đều là các nhãn hiệu mà Lộ Tuệ Tuệ chưa nghe qua bao giờ.
Nghe đồn mấy món ăn gia đình ở đây rất nổi tiếng, Lộ Tuệ Tuệ không hề do dự chọn ăn mấy món này.
Hai người và trợ lý ngồi chung một bàn, vừa ăn vừa trò chuyện.
Lúc món ăn được đưa lên, Lộ Tuệ Tuệ còn chụp ảnh gửi cho Lộ Niên Niên và Bùi Chi Hành.
Bùi Chi Hành vẫn đang bận nên chưa trả lời ngay, còn Lộ Niên Niên vừa kết thúc công việc nên đang nhàn rỗi, thế là trực tiếp gọi video.
“Chị ơi!”
Lộ Niên Niên vừa nhìn Lộ Tuệ Tuệ vừa khóc hu hu:
“Em cũng muốn ăn cơ.”
Lộ Tuệ Tuệ buồn cười:
“Em đến thăm ban chị đi, chị Dụ Hạ sẽ mời em ăn cơm.”
Dụ Hạ ngồi một bên lấy làm khó hiểu:
“Sao lại là chị mời?”
Lộ Tuệ Tuệ nháy mắt:
“Vì hôm nay cũng là chị mời mà.”
Dụ Hạ: “….”
Logic này có vẻ không đúng lắm nhưng nhất thời cô ấy cũng không biết sai ở đâu.
Cô ấy nghĩ ngợi, nghiêng đầu nhìn Lộ Niên Niên bên kia ống kính, gắp một miếng thịt nói:
“Niên Niên mau đến đây, chị Dụ Hạ mời khách, quán nào ở thị trấn Khê Thủy này cũng được luôn.”
Lộ Niên Niên phì cười:
“Được thôi, đợi em đóng máy bộ phim bên này sẽ qua thăm các chị ngay.”
“Chốt nha.”
Ba người tiếp tục trò chuyện.
Lộ Niên Niên tò mò hỏi:
“Ngày quay đầu tiên cảm thấy thế nào ạ?”
“Vẫn ổn.”
Dụ Hạ nói:
“Chị chỉ có một cảnh quay, chị em thì hơi áp lực.”
Lộ Niên Niên quay sang nhìn Lộ Tuệ Tuệ.
Lộ Tuệ Tuệ cúi đầu:
“Đúng thế, mấy cảnh quay hôm nay đều không quá khó, nhiều nhất là bị NG tám lần mới được thông qua,”
Cô thở dài:
“Ngày mai không thể thế này mãi được, nếu không đạo diễn Khổng đuổi chị luôn mất.”
Lộ Niên Niên nhịn cười:
“Không đâu, em tin chắc chắn chị sẽ diễn tốt mà.”
Lộ Tuệ Tuệ cong môi cười:
“Chị sẽ cố gắng.”
Cô hỏi thêm Lộ Niên Niên một số chuyện sinh hoạt hàng ngày, vừa ăn vừa trò chuyện với cô ấy.
Ăn xong hai người mới cúp máy.
Dụ Hạ đề nghị:
“Có muốn đi dạo một chút không?”
Cô ấy nói:
“Mai em phải diễn cảnh ở trường học đó, có muốn đến trường xem trước để làm quen hoàn cảnh không?”
Nghe vậy hai mắt Lộ Tuệ Tuệ bỗng sáng lên.
“Có được không?”
“Chắc là được chứ.”
Dụ Hạ nói:
“Chúng ta cùng đi xem, học sinh tiểu học giờ này tan học hết rồi, trong phòng học sẽ không có ai, chỉ cần nói thân phận ra thì bảo vệ chắc sẽ đồng ý cho chúng ta vào xem thôi.”
“Được, vậy thì đi ạ.”
Hai người cùng đi xem trường mà Hạ Tư Nam dạy học.
Bối cảnh trường học là một khu dạy tiểu học ở địa phương, cách nhà Hạ Tư Nam không xa, chỉ khoảng hai mươi phút đi đường, Hạ Tư Nam thường đạp xe đến trường.
Sau khi trình bày với bảo vệ trường, bảo vệ để hai người vào trong.
Nhà trường đã được thông báo sắp tới sẽ có đoàn phim đến chỗ này quay. Thị trấn Khê Thủy hiếm khi có sự kiện thế này, đây là lần đầu tiên, lại còn nghe nói đạo diễn phim là một đạo diễn nổi tiếng nên mọi người đều rất phấn khởi.
Bảo vệ đã sớm nhận được thông tin nhưng vẫn không ngờ hai diễn viên lại đến trước để làm quen hoàn cảnh.
Vào được trường, Lộ Tuệ Tuệ và Dụ Hạ cùng đến khu dạy học bên kia.
Khu giảng dạy của trường tiểu học không lớn, chỉ gồm một tòa nhà lớn, trước sau đều có sân thể dục cỡ vừa. Nếu có buổi tập trung toàn trường thì sẽ đều tập trung tại sân này.
Phòng học không khóa cửa, sau khi hai người xin phép bảo vệ bèn vào một phòng học.