Cậu ấy chưa từng có cảm giác an toàn như vậy khi ghi hình cùng người khác, cậu ấy chỉ có cảm giác an toàn khi ghi hình cùng với Lộ Tuệ Tuệ mà thôi.
Tất nhiên Lộ Tuệ Tuệ không hề biết cậu ấy có suy nghĩ như vậy, nhưng cô rất vui khi có người chào đón cô.
Tống Tinh Trì: [Nhưng mà chị đồng ý rồi, em có cảm giác tổ chương trình sẽ ra sức áp bức chị đó.]
Lộ Tuệ Tuệ: [Hả?]
Tống Tinh Trì: [Bọn họ có nói chị sẽ phải lên sân khấu biểu diễn không?]
Lộ Tuệ Tuệ: [Không có.]
Tống Tinh Trì: [Vậy chắc chắn họ sẽ hỏi chị vấn đề đó thôi, chị chuẩn bị sẵn sàng đi nha.]
Lộ Tuệ Tuệ: [...]
Nói với Tống Tinh Trì thêm mấy câu, hai người kết thúc cuộc trò chuyện.
Bảy giờ chiều, Lộ Tuệ Tuệ và Dụ Hạ đi ăn cơm xong thì quay về khách sạn. Cô vừa ngả lưng trên sofa chẳng được bao lâu thì đạo diễn tổ chương trình gọi đến.
Lộ Tuệ Tuệ nhìn thông báo cuộc gọi, phần giữa chân mày giật giật, trong đầu hiện lên lời mà Tống Tinh Trì nói với mình hơn nửa tiếng trước.
Quả nhiên.
Đúng là đạo diễn muốn để cô biểu diễn một tiết mục, cô hát hay, tổ chương trình muốn để cô hát mở màn cho vòng bán kết.
Lộ Tuệ Tuệ bất đắc dĩ:
“Vòng bán kết sẽ được phát sóng trực tiếp, tôi sợ mình sẽ làm hỏng việc mất.”
Đạo diễn: “Không đâu.”
Anh ta tự tin nói.
“Tôi đã nghe cô song ca với Tống Tinh Trì rồi, cô hát rất hay. Tuệ Tuệ à, cô là con gái của cô Tô Từ, tài năng âm nhạc chắc chắn sẽ không thể nào tệ đâu.”
Lộ Tuệ Tuệ trầm mặc.
Đạo diễn: "Tôi nghe nói cô còn học cello, có muốn thử lên sân khấu biểu diễn không?"
Lộ Tuệ Tuệ im lặng không nói gì, sau đó lại mở miệng:
“Ca hát thì được, nhưng kéo đàn cello thì thôi.”
Cô vừa mới học qua được ít bài nhưng chưa đạt đến trình độ thành thạo, cô không nghĩ mình sẽ đem ra để trình diễn. Cô hy vọng bản nhạc hoàn chỉnh đầu tiên được cô tấu bằng đàn cello sẽ dành tặng cho Lộ Cảnh Sơn.
Đó là món quà mà cô dành cho Lộ Cảnh Sơn.
Đạo diễn cũng không ép buộc cô, chỉ cần cô đồng ý hát là được.
“Được rồi! Vậy quyết định hát đi. Chúng tôi đều rất thích nghe cô hát.”
Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười:
“Được, tôi sẽ bàn bạc lại với người đại diện để chọn ra bài hát thích hợp.”
Đạo diễn: “Không thành vấn đề.”
Biết chuyện đạo diễn tìm Lộ Tuệ Tuệ, Hạ Lỵ mắng:
“Bọn họ biết em dễ nói chuyện, biết trước chúng ta sẽ thỏa hiệp, nếu là chị thì chị từ chối giúp em luôn rồi.”
Mặc dù suất diễn của cô cũng đã nhẹ hơn nhiều, nhưng để dành ra thời gian luyện tập thì vẫn rất áp lực.
Tất nhiên Lộ Tuệ Tuệ hiểu rõ chuyện này, nhưng cô đồng ý không đơn giản chỉ vì độ hot của chương trình.
Có ít fan thích nghe cô ca hát, cô ngẫu nhiên mở hộp thoại Weibo ra sẽ dễ dàng thấy được các fan hỏi cô khi nào có thể ca hát lại, họ chờ phim điện ảnh mới của cô lâu quá nên muốn nghe cô hát cho đỡ thèm.
Hạ Lỵ không nói gì:
“Vậy đi, xem như là món quà tặng fan đúng không?”
“Phải.”
Lộ Tuệ Tuệ nói tiếp:
“Để em xem coi hát bài nào thì được.”
Hạ Lỵ: “Ừm, em cứ tìm bài nào đơn giản thôi.”
Khó quá thì thời gian luyện tập cũng sẽ rất lâu.
Lộ Tuệ Tuệ: “Em biết rồi.”
Việc tham gia tiết mục ca hát cứ thế được quyết định.
-
Lúc Bùi Chi Hành đến chỗ Lộ Tuệ Tuệ thì cũng đã chín giờ tối.
Anh bước lên phòng, còn chưa kịp làm gì đã bị Lộ Tuệ Tuệ kéo đến bên ghế sofa ngồi xuống.
“Anh giúp em chọn một bài hát đi.”
Lộ Tuệ Tuệ nói thắng:
“Anh lựa bài nào dễ nghe chút nha.”
Bùi Chi Hành: "..."
Anh cười bất đắc dĩ, rũ lông mi nhìn cô:
“Suốt một ngày không gặp nhau mà em bắt anh bàn chuyện này à?”
Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt, ngước mắt lên nhìn anh, nén cười:
“Sếp Bùi hôm nay vội vậy hả?”
“...”
Bùi Chi Hành phối hợp trả lời cô:
“Vội.”
Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày:
“Anh có mệt không?”
“Vẫn ổn.”
Hai người cứ thế một người hỏi một người đáp suốt hai phút, Lộ Tuệ Tuệ không nhịn nổi bật cười khúc khích.
“Nghiêm túc đi nào.”
Bùi Chi Hành nghiêm mặt, nói:
“Em muốn tham gia biểu diễn tiết mục sao?”
Anh nhìn một cái đã biết Lộ Tuệ Tuệ muốn làm gì.
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu:
“Đúng vậy.”
Cô lại nói.
“Em muốn tham gia vòng bán kết của chương trình "Vì sao lấp lánh", đạo diễn bên đó muốn để em biểu diễn tiết mục mở đầu.
Bùi Chi Hành gật đầu:
“Để anh nghe một chút.”
Lộ Tuệ Tuệ chọn ra mấy bài tương đối đơn giản, không quá khó, cũng thích hợp với giọng hát của cô.
“Anh thích bài nào?”
Bùi Chi Hành nhìn cô.
Lộ Tuệ Tuệ chỉ vào một bài hát:
“Em thì thích bài này, nhưng nó khó hơn các bài khác một chút.”
Bùi Chi Hành nhìn chăm chăm vào sườn mặt điềm tĩnh của cô một lúc, giọng nói trầm khàn vang lên.
“Vâỵ chọn bài này đi.”
Lộ Tuệ Tuệ: “Hả?”
Cô kinh ngạc, cô còn cho rằng Bùi Chi Hành sẽ khuyên cô chọn bài đơn giản hơn.
Bùi Chi Hành giơ tay lên xoa mái tóc của cô, nhẹ nhàng nói:
“Em thích mới quan trọng.”
Nghe vậy, Lộ Tuệ Tuệ như bừng tỉnh.
Đúng vậy.
Đối với cô, cảm giác thích có thể chiến thắng hết thảy.
Trong nháy mắt, Lộ Tuệ Tuệ đã đưa ra được quyết định:
“Vậy chọn bài này đi.”
Bùi Chi Hành: “Được.”
Lộ Tuệ Tuệ gửi bài hát đó cho Hạ Lỵ, gửi xong còn chưa đủ, Bùi Chi Hành ngó qua thì thấy cô gửi cho cả Tống Tinh Trì.
Nhìn thấy cảnh đó, Bùi Chi Hành nhướng mày.
Anh không tiếng động nhéo vành tai của Lộ Tuệ Tuệ, trầm giọng:
“Quan hệ của em với Tống Tinh Trì không tệ.”
Đây rõ ràng là câu khẳng định.
Bởi vì tính tình Lộ Tuệ Tuệ hiếm khi chủ động nói chuyện phiếm với người khác, cũng ít khi nhờ vả ai. Nếu không quen biết, cô thà tự cố gắng còn hơn là mở miệng tìm kiếm sự giúp đỡ.
Lộ Tuệ Tuệ “À” một tiếng, cũng không để ý đến giọng điệu lạ lùng của anh.
Cô gật đầu:
“Cũng được, Tinh Trì là người tốt mà.”
Tống Tinh Trì không hề giống với các nghệ sĩ nổi tiếng khác, không bao giờ tỏ vẻ ngôi sao, Lộ Tuệ Tuệ rất thích cậu ấy. Cậu ấy cũng không phải dạng nghệ sĩ có thói hư tật xấu gì, vừa đẹp trai vừa hát hay nhảy giỏi, nhìn chung là một ca sĩ lợi hại.
Bùi Chi Hành không nói gì.
Lộ Tuệ Tuệ vẫn còn nói tiếp:
“Để em cho anh nghe ca khúc mới của Tống Tinh Trì.”
Vì để ủng hộ Tống Tinh Trì nên Lộ Tuệ Tuệ đã mua không ít.
Nói xong, Lộ Tuệ Tuệ mở phần mềm âm nhạc lên.
Vừa ấn vào, giọng ca của Tống Tinh Trì lan truyền khắp phòng.
Trong suốt quá trình Bùi Chi Hành chẳng nói một câu.
Bài hát vừa phát xong, Lộ Tuệ Tuệ ngẩng đầu lên nhìn anh, mong muốn được thừa nhận:
“Thế nào? Nghe có hay không?”
Bùi Chi Hành dừng lại một chút, cầm điện thoại của cô, không nhịn được mở miệng cắn khóe môi cô một cái, giọng nặng nề:
“Em nói về cậu ta được bao lâu rồi?”
“...?”
Lộ Tuệ Tuệ ngẩn ra, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Bùi Chi Hành, bật cười:
“Sếp Bùi ơi.”
Cô ngồi sát bên cạnh anh, chủ động duỗi tay quấn lấy cổ anh, cười khanh khách:
“Hôm nay anh đã ăn gì thế?
Bùi Chi Hành giương mắt.
Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười:
“Cá chua Tây Hồ hửm?”
“...”
Nghe trong lời nói của cô có sự trêu ghẹo, lòng bàn tay của Bùi Chi Hành nắm lấy cằm cô xem như trừng phạt.
Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười, chủ động tiến đến hôn lên khóe môi anh.
Bùi Chi Hành không động đậy, để yên cho cô hôn mình.
Điều hòa trong phòng đang được chỉnh nhiệt độ rất thấp, lúc Bùi Chi Hành vừa bước vào đã cảm thấy hơi lạnh.
Nhưng bây giờ bị người trước mặt hôn một cái, anh lại cảm thấy toàn thân nóng bừng.