Vòng bán kết của "Vì sao lấp lánh" từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chiếm hết bảy tám chủ đề trên hot search.
Mà Lộ Tuệ Tuệ chiếm hết ba cái.
Cô và Tống Tinh Trì, cô và Bùi Chi Hành, còn có một mình cô.
Không ít người rất thích nghe cô hát, không có quá nhiều kỹ xảo nhưng sức cuốn hút cực mạnh, làm cho người ta không tự chủ được chìm đắm vào giọng hát của cô.
Quan trọng hơn là cô thật sự quá đẹp.
Kết thúc ghi hình, đạo diễn đích thân đến tìm Lộ Tuệ Tuệ.
"Tuệ Tuệ vất vả rồi, cảm ơn."
Lộ Tuệ Tuệ cười, cúi đầu với nhân viên công tác:
"Mọi người vất vả rồi! Cảm ơn."
"Không vất vả."
Mọi người đồng thanh.
Đạo diễn cười cười, khẽ nói:
"Lần sau có thời gian sẽ mời cô đi ăn cơm."
Ông ấy biết bạn trai và bố của Lộ Tuệ Tuệ đều tới đây nên không miễn cưỡng, nói:
"Hôm nay không làm chậm trễ thời gian của cô nữa."
"Vâng, cảm ơn đạo diễn."
Lộ Tuệ Tuệ lại chào hỏi với những tuyển thủ khác và người dẫn dắt, lúc này mới ra ngoài.
Nghĩ tới còn fan ở bên ngoài, Lộ Tuệ Tuệ không đi ra bãi đỗ xe tụ hợp với Bùi Chi Hành và Lộ Cảnh Sơn. Cô bảo hai người đi trước, cô nói với fan một tiếng rồi ra sau.
Lộ Tuệ Tuệ dứt khoát không thay váy, cô vẫn mặc chiếc váy trên sân khấu và đi ra ngoài.
Đứng dưới bóng tối, Lộ Tuệ Tuệ thấy fan chờ ở bên ngoài.
Cô còn chưa lên tiếng, fan đã chú ý tới cô trước.
"A a a a a, Tuệ Tuệ!!!"
"Là Tuệ Tuệ!!"
Lộ Tuệ Tuệ cười cười, giơ tay lên nói:
"Rất muộn rồi, mọi người nhanh về nghỉ ngơi đi."
Lộ Tuệ Tuệ nói:
"Tôi phải về rồi."
Fan đồng thanh:
"Vâng!!"
Lộ Tuệ Tuệ cong môi:
"Về nhà nhớ báo bình an với bạn bè, trở về chú ý an toàn."
Fan: "Vâng ạ!"
Nhìn Lộ Tuệ Tuệ lên xe, fan cảm động không thôi.
Lúc giữa trưa, họ nhận được trà sữa và đồ ngọt Lộ Tuệ Tuệ cùng Tống Tinh Trì tặng, mà lúc này, thần tượng ghi hình chương trình xong còn lo lắng cho họ, nhiêu đây là đủ rồi.
Từ trước đến nay fan không cầu gì nhiều, chỉ cần là tình yêu đến từ hai phía là đủ.
Sau khi lên xe, Lộ Tuệ Tuệ còn đi qua fan vây quanh hai bên đường, cô hạ cửa sổ xe, lại dặn dò hai câu mới bảo Lý Mặc lái xe rời đi.
Nhìn cô rời đi, lúc này fan mới thu hồi suy nghĩ, chuẩn bị về nhà.
Lộ Tuệ Tuệ nhắn tin cho Bùi Chi Hành, hỏi anh ở đâu.
Bùi Chi Hành: [Ven đường.]
Lộ Tuệ Tuệ: [?]
Bùi Chi Hành: [Chú Lộ vứt anh xuống rồi.]
Một giây sau, anh chia sẻ định vị cho cô.
Lúc Lộ Tuệ Tuệ bảo Lý Mặc qua đó, cô thấy Bùi Chi Hành lẻ loi đứng ở bên đường.
Cô nhướng mày, đợi anh lên xe mới hỏi:
"Tại sao bố em lại vứt anh xuống vậy?"
Việc này không giống phong cách làm việc của Lộ Cảnh Sơn.
Bùi Chi Hành nhìn cô:
"Bởi vì chú ấy hỏi anh đêm nay về nhà hay là về đâu."
Lộ Tuệ Tuệ nheo mắt, chần chừ nói:
"Anh trả lời thế nào?"
"Anh nói xem em về đâu."
"..."
Lộ Tuệ Tuệ cứng họng, cô nhìn Bùi Chi Hành, đối mặt với anh, cảm nhận bàn tay không an phận của anh đặt trên eo của cô, cô nói một câu.
"Vậy bố em vứt anh xuống không oan đâu."
Bùi Chi Hành: "..."
Lời tác giả muốn nói:
Lộ Cảnh Sơn: Tức chết tôi rồi.
Sếp Bùi: ?
Có oan hay không để nói sau.
Bùi Chi Hành đè nén ý cười trong ánh mắt, lòng bàn tay đè nhẹ lên vị trí nhạy cảm trên eo cô.
Thân thể Lộ Tuệ Tuệ cứng đờ, không dám động đậy.
Bùi Chi Hành tạm ngừng, rũ mắt nhìn cô:
"Đi ăn gì đây?"
Anh hít sâu một hơi, ép cái nóng trong người mình xuống, nói khẽ:
"Muốn ăn ở ngoài hay là về khách sạn?"
Lộ Tuệ Tuệ suy nghĩ:
"Ăn ở ngoài đi, lâu rồi không ăn ở ngoài với anh."
Bùi Chi Hành đồng ý.
Lộ Tuệ Tuệ cầm điện thoại lên nhìn qua, chọn một quán ăn khuya gần khách sạn.
Đồ nướng, xiên nướng đều có.
Lộ Tuệ Tuệ chỉ nhìn hình trên ứng dụng thôi mà đã thấy đói rồi.
Bùi Chi Hành buồn cười nhìn dáng vẻ tham ăn của cô.
"Đói quá đi."
Lộ Tuệ Tuệ nói.
Cô thật sự rất đói bụng, khoảng thời gian gần đây vì luôn đóng phim nên không dám ăn quá nhiều. Mà cũng vì chương trình tối nay, từ giữa trưa cô đã không ăn nhiều rồi, đến tối ăn lại càng ít, thế là làm tròn lên coi như cô chưa bỏ được cái gì vào bụng.
Lần đầu tiên Bùi Chi Hành thấy dáng vẻ nũng nịu này của cô, ý cười trong mắt anh sâu hơn.
Anh giơ tay nhéo mặt cô:
"Chút nữa ăn nhiều vào."
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu.
Cô nhất định sẽ ăn thật nhiều.
Đến quán ăn khuya gần đó, bốn người xuống xe.
Nhạc Nhạc và Lý Mặc tự giác ngồi bàn khác, không muốn làm bóng đèn.
Lộ Tuệ Tuệ vừa cảm thấy buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Thật ra cô cũng không chú ý tới hai cái bóng đèn này lắm.
Gọi món xong, Lộ Tuệ Tuệ trông mong nhìn đồ uống chất đầy trong tủ lạnh, cô liếm môi lưới, khẽ nói:
"Bùi Chi Hành."
Bùi Chi Hành nhìn theo tầm mắt của cô, dừng lại một chút:
"Muốn uống gì?"
Lộ Tuệ Tuệ nhìn trộm Nhạc Nhạc ở bàn khác, nhỏ giọng nói:
"Uống sữa đậu."
Nhạc Nhạc được Hạ Lỵ dặn là nhất định phải bảo Lộ Tuệ Tuệ uống ít nước ngọt lại.
Tuy cô không có thể chất ăn một ít thôi cũng béo, nhưng làm người của công chúng, ở phương diện ăn uống nên chú ý nhiều một chút. Hơn nữa ăn đêm đã là rất quá đáng rồi, mà nước ngọt là cấm tiệt luôn.
Bùi Chi Hành cười hiểu rõ, đứng lên lấy cho cô.
Anh lấy không nhiều, chỉ lấy một chai, sau khi mở ra thì thấy Nhạc Nhạc ở bàn bên chăm chăm nhìn lại đây, Bùi Chi Hành thử một ngụm trước.
Nhạc Nhạc thu hồi tầm mắt.
Lộ Tuệ Tuệ tặng cho Bùi Chi Hành một ánh mắt anh thật thông minh rồi lấy uống.
Cô vừa uống một ngụm, ngẩn đầu liền thấy được ánh mắt của Nhạc Nhạc.
Hai người nhìn nhau, Lộ Tuệ Tuệ mặt không đổi sắc nói:
"Bùi Chi Hành nói khó uống, chị thử giùm anh ấy."
Nhạc Nhạc: "..."
Cô ấy nhìn cô với biểu cảm chắc em tin chị.
Lộ Tuệ Tuệ cũng mặc kệ cô ấy có tin hay không, dù sao cũng uống rồi.
Nhạc Nhạc bất đắc dĩ, nói khẽ:
"Chị Tuệ Tuệ, chị uống ít thôi, ngày mai phải quay phim nữa."
Lộ Tuệ Tuệ: "Hai ngụm nữa thôi."
Nhạc Nhạc không nói gì nữa.
Lộ Tuệ Tuệ thèm ăn nhưng tính tự chủ cũng không tệ lắm.
Cô nói hai ngụm thật sự là hai ngụm.
Bùi Chi Hành nhìn cô:
"Không uống nữa à?"
"Ừm."
Lộ Tuệ Tuệ bĩu môi:
"Em sợ bị đạo diễn Khổng mắng."
Xế chiều ngày mai cô phải quay phim, bây giờ mà uống tuy không nhất định sẽ béo lên nhưng Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy đảm bảo một chút vẫn tốt hơn.
Bùi Chi Hành gật đầu, không nhiều lời nữa.
Ăn bữa khuya xong, Lộ Tuệ Tuệ muốn đi dạo cho tiêu cơm, cô bảo nhóm trợ lý lái xe đi trước, cô và Bùi Chi Hành sẽ đi bộ về khách sạn.
Gió đêm mùa hè mang theo hơi khô nóng nhưng thổi qua vẫn rất thoải mái.
Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành nắm tay nhau, lòng bàn tay của hai người đều ra mồ hôi nhưng không ai muốn buông ra.
Hai người như các cặp tình nhân khác, quơ tay chậm rãi, không chú ý có người đi theo bọn họ.
"Bùi Chi Hành."
Bùi Chi Hành nhìn cô:
"Em nói đi."
Lộ Tuệ Tuệ ngửa đầu nhìn anh, cười nói:
"Chỉ muốn gọi anh thôi, không có chuyện gì."
Bùi Chi Hành cười khẽ, hơi dùng sức nắm lấy tay cô:
"Chỉ vậy thôi à?"
Lộ Tuệ Tuệ cười gật đầu:
"Đúng vậy."
Bùi Chi Hành trông tâm trạng của cô rất tốt, nhịn không được cũng cười theo.
Hai người ngây ngốc, nhàn nhã nói cười bên đường.
Đi một hồi, bỗng nhiên Bùi Chi Hành gọi cô.