Cô ấy tựa vào người Hứa Lễ, thì thầm bên tai.
“Em cũng có bài muốn tặng anh, về nhà đàn cho anh nghe nhé.”
Hứa Lễ đồng ý, giọng khàn khàn.
“Ừm.”
Anh ta cúi đầu, nắm tay Lộ Niên Niên, nói:
“Lúc nãy em đẹp lắm.”
Hai người nhìn nhau cười.
…
Kết thúc buổi tiệc, Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành phải xa nhua.
Mai là hôn lễ, căn cứ theo tập tục chính quy, đêm trước hôn lễ, vợ chồng không được ngủ với nhau, cũng không được gặp nhau.
Nhưng hai người này như không xa nhau nổi.
Dụ Hạ đi ngang qua hai người, buồn cười nói:
“Đến giờ rồi, Tuệ Tuệ nên về phòng nghỉ ngơi.”
Lộ Tuệ Tuệ :”…”
Bùi Chi Hành: “Đợi chút.”
Dụ Hạ nhướng mày.
“OK, mười phút nữa tôi sẽ sang đây đòi người.”
Lộ Niên Niên: “Không được, không được, sếp Bùi, chị em phải về phòng tắm rửa chăm sóc sắc đẹp rồi, ngày mai anh cũng cần một cô dâu xinh đẹp mà đúng không. Bây giờ anh trả chị em cho chúng em, chúng em phải nghỉ ngơi nữa.”
“…”
Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười, nhìn Bùi Chi Hành nói:
“Đi nghỉ ngơi đi.”
Bùi Chi Hành hết cách, nhéo nhẹ lòng bàn tay cô, thì thầm:
“Đừng lo lắng quá.”
Mắt anh sáng rực, nhìn cô chăm chú, thì thầm:
“Có anh ở đây.”
Lộ Tuệ Tuệ: “Ừm.”
Sau khi tách khỏi Bùi Chi Hành, cô, Lộ Niên Niên và Dụ Hạ ở chung với nhau, nói là muốn an ủi để cô thả lỏng tinh thần, đừng lo lắng quá, thật ra muốn chơi chung.
Sau khi rửa mặt xong, Lộ Niên Niên ra vẻ bí ẩn tặng quà cho Lộ Tuệ Tuệ.
“Chị, quà cưới.”
Một cái hộp nhỏ, Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày, tò mò:
“Gì thế?”
Dụ Hạ: “Em mở ra là biết.”
Cô ấy cũng lấy hộp ra, cười nói:
“Xem của Niên Niên xong rồi xem của chị.”
Dưới ánh mắt chăm chú của hai người, Lộ Tuệ Tuệ mở chiếc hộp tinh xảo.
Sau khi mở ra, bên dưới còn một chiếc hộp nữa.
Cô không nói gì, nhìn Lộ Niên Niên đang cười tủm tỉm, dở khóc dở cười.
“Là đồ quý giá à?”
Lộ Niên Niên: “Đúng rồi.”
Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày, quơ quơ cái hộp, bỗng đoán được.
Một lúc sau, đợi khi Lộ Tuệ Tuệ lấy quà Lộ Niên Niên chuẩn bị cho mình ra, bí mật bật mí.
“Wow.”
Dụ Hạ hô lên:
“Niên Niên, em tặng quà này có nghĩ đến cảm giác của chị không? Em nên để chị tặng trước, em tặng cái này chị ngại lấy quà chị ra.”
Lộ Niên Niên: “Chị Dụ Hạ, quan trọng là tấm lòng.”
Dụ Hạ: “…”
Cô ấy chỉ sổ tiết kiệm trong tay Lộ Tuệ Tuệ, tò mò hỏi:
“Toàn bộ tài sản?”
Lộ Niên Niên: “Gần như là vậy.”
Cô ấy thì thầm:
“Cũng không phải toàn bộ, nhưng đúng là thù lao đóng phim và tiền làm đại sứ mấy năm nay của em.”
Sau khi đóng thuế, phần còn lại nằm trong này.
Cô ấy đã từng nói muốn nuôi Lộ Tuệ Tuệ, từ ngày đồng ý với Lộ Tuệ Tuệ, cô ấy luôn cố gắng kiếm tiền.
Mặc dù không cố gắng bằng người khác nhưng cô ấy dồn hết toàn bộ tiên đóng phim và tiền quay quảng cáo vào đây, không xài một đồng nào, ở đây hết.
Lộ Tuệ Tuệ không mở ra xem bên trong có bao nhiêu tiền, cô quơ sổ tiết kiệm trong tay, bất đắc dĩ nói:
“Lúc đó chị nói giỡn.”
“Em biết mà.”
Lộ Niên Niên nói.
“Nhưng em nghiêm túc.”
Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười.
“Tạm thời chị không nhận quà này.”
Không được.”
Lộ Niên Niên hừ nhẹ.
“Nếu chị không nhận, em sẽ giận.”
Lộ Tuệ Tuệ: “…”
Dụ Hạ cười nói:
“Thôi nào, chúng ta xem thử mấy năm nay Niên Niên kiếm được bao nhiêu tiền.”
Lộ Tuệ Tuệ cười mở ra, sau khi xem xong, cô gấp lại.
“Cho chị thật hả?”
“Đúng vậy.”
Lộ Niên Niên nói:
“Chị đừng lo cho em, chỉ là thu nhập mấy năm nay thôi, em có tiền tiết kiệm.”
Cô ấy cười khanh khách.
“Hơn nưa, em hết tiền Hứa Lễ sẽ nuôi em.”
Lộ Tuệ Tuệ nghe xong, cảm động không thôi:
“Hứa Lễ biết chuyện em cho chị tiền không?”
“Biết.”
Lộ Niên Niên nói.
“Em còn nhờ anh ấy làm chuyện này mà.”
Lúc cô ấy chuẩn bị còn khóc lóc kể lể với Hứa Lễ, cô ấy sắp nghèo rồi, Hứa Lễ có chịu nuôi cô ấy không. Hứa Lễ đưa tiền tiết kiệm của mình cho Lộ Niên Niên.
Đương nhiên Lộ Niên Niên không cần.
Nhưng cô biết, dù mình không xu dính túi, Hứa Lễ cũng sẽ nuôi mình, vậy là đủ rồi.
Nghe cô nói thế, Lộ Tuệ Tuệ vừa cảm động vừa buồn cười.
Trong nháy mắt, cô không biết nên nói gì.
Cô không muốn nhận quà to như vậy nhưng không nhận, Lộ Niên Niên sẽ giận.
Lộ Tuệ Tuệ suy nghĩ một lúc, nhìn Dụ Hạ.
Dụ Hạ: “Nhận đi, đây là tâm ý của Niên Niên.”
Lộ Tuệ Tuệ “ừm” rồi nhìn Lộ Niên Niên, xoa đầu cô ấy.
“Cảm ơn Niên Niên.”
Lộ Niên Niên: “Đừng khách sáo.”
Cô ấy hào phóng nói: “Nếu chị thích, sau này em kiếm tiền thêm là được.”
Lộ Tuệ Tuệ bật cười:
“Chị sợ Hứa Lễ tính sổ với chị.”
Lộ Niên Niên hơi ngại.
“Anh ấy sẽ không thế đâu, anh ấy không phải người nhỏ mọn như vậy.”
Hứa Lễ chỉ nhỏ mọn khi cô ấy cười với người khác, nhiệt tình với người khác thôi, anh ta không muốn ai thu hút sự chú ý của Lộ Niên Niên, nhưng trong những việc lớn, anh ta rất hào phóng, đặc biệt là phương diện tiền tài, Hứa Lễ hoàn toàn không thèm quan tâm.
Anh ta có thể kiếm tiền nuôi Lộ Niên Niên, nhiều năm qua anh ta luôn cố gắng vì việc này, cho nên anh ta không ngại Lộ Niên Niên kiếm tiền nuôi Lộ Tuệ Tuệ, dù sao có anh ta nuôi Lộ Niên Niên rồi.
Lộ Tuệ Tuệ thấy cô ấy bảo vệ Hứa Lễ, khẽ cười, đôi mắt cong cong.
Người bên cạnh mình hạnh phúc, cô cũng thấy vui lây.
Quà cưới Lộ Niên Niên tặng cho Lộ Tuệ Tuệ là sổ tiết kiệm, Dụ Hạ tặng cho cô một bộ trang sức.
Cô ấy nghĩ đến rất nhiều thứ, cuối cùng chọn bộ trang sức mua ở hội đấu giá, lúc đó cô ấy thấy bộ trang sức này là nghĩ Lộ Tuệ Tuệ sẽ thích.
Ngoài Lộ Niên Niên và Dụ Hạ, Lộ Tuệ Tuệ còn nhận được rất nhiều quà cưới bạn bè tặng, cái gì cũng có, quý trọng và đầy tâm ý, món nào cô cũng thích.
Cô thật lòng cảm thấy mình rất may mắn, có nhiều người yêu mình.
…
Hôm sau, trời trong xanh.
Ông trời như phối hợp với buổi hôn lễ của họ, cười toe toét.
Váy cưới của Lộ Tuệ Tuệ do nhà thiết kế hai bên thảo luận thiết kế ra.
Nhà thiết kế quốc tế đích thân may váy cưới cho cô. Váy rất xoè, phần dây áo thiết kế kiểu Pháp trông sang trọng và đẹp, nửa trên may ren giống một bức tranh thêu, vừa tinh xảo vừa tinh tế, trên lớp ren có vài đóa hoa nhỏ, vừa trang nhã vừa xinh đẹp.
Tà váy bên dưới xếp ly theo phong cách retro, cũng là điểm nhấn hoàn thiện cho chiếc váy cưới này.
Khi vừa thấy bộ váy, Lộ Tuệ Tuệ chưa bao giờ nghĩ rằng chiếc váy cưới này lại đẹp đến thế.
Cô kinh ngạc, Lộ Niên Niên và Dụ Hạ cũng khen tấm tắc.
Đẹp thật sự.
Một một chiếc váy cưới rất đặc biệt, mang cảm giác như một công chúa thời trung cổ sắp xuất giá, vừa long trọng vừa tinh xảo, vừa giống công chúa, vừa giống nữ vương.
“Đẹp quá đi.”
“Trời ạ!!!”
“Tuệ Tuệ, em hợp với bộ này quá.”
Trang điểm xong, Lộ Tuệ Tuệ thay váy cưới ra ngoài.
Cô vừa xuất hiện, mọi người trong phòng cô thét chói tai:
“A a a a a, hời cho Bùi Chi Hành quá.”
Lộ Niên Niên nói.
Lộ Tuệ Tuệ bật cười.
“Cũng đâu hời đâu.”
Dụ Hạ: “Đẹp thật.”
Cô ấy nói: “Chị mà cưới cũng nhờ anh ấy thiết kế cho.”
Lộ Tuệ Tuệ: “Được đó.”
Các chị em nói cười, sôi nổi khen ngợi váy cưới xinh đẹp.
Lộ Niên Niên rất không nỡ, thì thầm với Thích Thư Ngữ cũng là dâu phụ xem lát nữa nên hành hạ rể phụ thế nào.
Dâu phụ của Lộ Tuệ Tuệ có Lộ Niên Niên, Thích Thư Ngữ, Triệu Khả Nhi và Dụ Hạ. Bên chỗ Bùi Chi Hành có Quý Minh Tân, Hứa Lễ, Giang Húc và Ninh Thác.
Nghe cô ấy nói, Lộ Tuệ Tuệ buồn cười.
“Em nỡ làm vậy với Hứa Lễ à?”
Lộ Niên Niên: “…”
Cô ấy khựng lại, mạnh miệng nói:
“Sao lại không nỡ?”
Dụ Hạ: “Vậy lát nữa em lên đi.”
Lộ Niên Niên: “???”
Cô ấy liếc Dụ Hạ, không tin nổi:
“Chị Dụ Hạ, chị nghiêm túc hả? Chị không giúp em à?”
Dụ Hạ: “Ý tưởng của em quá xảo quyệt, chị thấy không được lắm.”
Cô ấy nói thật.
“Sau này chị cũng muốn lấy chồng.”
Lộ Niên Niên nghẹn họng.
Những người khác nghe Dụ Hạ nói cũng bật cười, sôi nổi tỏ vẻ.
“Không để họ hời nhưng cũng không nên quá đáng quá.”
Lộ Niên Niên nghĩ.
“Vậy đòi chút lì xì đi.”
Cô ấy cười hì hì nói:
“Dù sao sếp Bùi giàu mà.”
Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười:
“Được, đòi nhiều vào.”
Đòi bao lì xì, cô không có ý kiến.
Không bao lâu sau, đoàn Bùi Chi Hành đến.
Muốn đưa cô dâu xinh đẹp đi, tất nhiên phải cần chút thời gian, công sức và tiền tài.
Nhét đầy bao lì xì, nhóm rể phụ Quý Minh Tân và Giang Húc bị nhóm dâu phụ làm khó, bảo hít đất, còn ca hát nữa.
Tống Tinh Trì không phải rể phụ, cậu ấy là ca sĩ làm sôi động bầu không khí hôn lễ, chủ yếu thấy mấy tên đàn ông này hát khó khăn quá, hết cách nên đành lên tiếng hỗ trợ.
Có Tống Tinh Trì hỗ trợ, đoàn người pass vòng ca hát và vòng thể lực.
Quý Minh Tân và Hứa Lễ ra mặt dẫn bạn gái mình đi, Thích Thư Ngữ và Triệu Khả Nhi không chống nổi màn công kích của bên nam nên sôi nổi nhường đường để Bùi Chi Hành vào phòng gặp cô dâu của anh.
Nghe tiếng động, Lộ Tuệ Tuệ ngẩng đầu.
Bùi Chi Hành ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt cô, vẫn là tây trang được may đo màu đen, không khác gì mấy bộ khi anh tham gia hội nghị quan trọng, nhưng bây giờ nhìn anh, Lộ Tuệ Tuệ lại có cảm giác khác.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Lộ Tuệ Tuệ muốn mím môi nhưng lại nghĩ không nên làm lem son, không trang điểm lại được nên cố nhin.
Bùi Chi Hành mắt sáng rực, nhìn cô một lúc rồi đi đến gần.
Giọng anh trầm, khẽ hỏi:
“Giày đâu?”
Lộ Tuệ Tuệ vô tội.
“Các cô ấy giấu rồi.”
Bùi Chi Hành: “…”
Anh nhìn cô chăm chú, cổ họng lên xuống.
“Ừm.”
Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt.
“Anh không tìm giày à?”
Khi Bùi Chi Hành khom lưng định bế cô lên, Lộ Tuệ Tuệ kinh ngạc hỏi.
Bùi Chi Hành: “Không tìm.”
Lộ Tuệ Tuệ ngơ ngác.
Cô chưa kịp nói gì đã bị Bùi Chi Hành ngắt lời.
Anh nói: “Anh ôm em hết đoạn đường.”
Nghe vậy, Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười.
“Không được không được.”
Cô ngăn Bùi Chi Hành, dịu giọng nói:
“Tìm giày đi.”
Cô nói: “Ôm kỳ lắm.”
Bùi Chi Hành không thấy kỳ chỗ nào, nhưng Lộ Tuệ Tuệ đã kiên quyết thì anh chỉ có thể tìm thôi.
Giày do Lộ Niên Niên giấu, giấu rất kín, không thấy dưới làn váy, không thấy ở ghế dựa và dưới giường.
Bùi Chi Hành tìm một vòng mà vẫn chưa thấy.
Cuối cùng, nhóm rể phụ giúp nhau, Hứa Lễ tìm thấy giày được để kế bên cửa sổ.
Bên ngoài cửa kính có một nơi để giày được, cô ấy lanh lẹ để giày ở đó.
“Cũng may đạo diễn Hứa hiểu bạn gái.”
Ninh Thác nói.
Giang Húc: “Công nhận.”
Tống Tinh Trì trợn mắt há hốc mồm.
“Chị Niên Niên mạnh mẽ quá rồi đó?”
Lộ Niên Niên đắc chí nói.
“Đương nhiên rồi.”
Hứa Lễ: “Khiêm tốn thôi.”
Lộ Niên Niên: “Ồ.”
Bùi Chi Hành thuận lợi đưa cô dâu đi.
Tìm được giày rồi nhưng khi ra khỏi phòng và đi đến địa điểm tổ chức đám cưới, Bùi Chi Hành vẫn bế cô.
Vốn dĩ Lộ Tuệ Tuệ hơi ngại nhưng nghĩ lại thấy chỉ cưới có một lần, không có gì phải ngại. Cô thoải mái hào phóng chấp nhận ánh nhìn của người thân, bạn bè, chấp nhận lời chúc phúc của họ.
Người thân, bạn bè tham gia nhìn họ, gửi cho họ lời chúc phúc chân thành tha thiết nhất.
Bùi Chi Hành ôm Lộ Tuệ Tuệ ra ngoài, đưa cô cho Lộ Cảnh Sơn.