Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí

Chương 291

Không phải là một con thuyền lắc lư mà là một con thuyền vững vàng chạy về phía trước, là chiếc thuyền rất thích hợp để ngủ.

Không lâu sau, ngoại trừ tài xế, mọi người trong xe đều ngủ thiếp đi.

Cũng chỉ có lúc này Hứa Lễ mới có thể tham lam nhìn người ngủ say ở phía sau qua gương chiếu hậu. Khuôn mặt Lộ Niên Niên tròn nhỏ, trông rất đáng yêu, nhưng thỉnh thoảng có loại cảm giác dịu dàng khó tả.

Đôi mắt ngập nước kia của cô giờ phút này khép chặt lại, anh chỉ có thể nhìn thấy đôi lông mi cong vút của cô.

Nhân lúc đang đèn đỏ, Hứa Lễ chăm chú nhìn thêm vài giây mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục chạy tiếp.

Anh lái rất chậm.

Nếu không phải trong xe vẫn còn người, anh thậm chí còn muốn chạy chậm thêm một chút, thậm chí còn hy vọng con đường này không bao giờ kết thúc…

-

Lộ Niên Niên có một giấc mơ thật dài.

Trong mơ, cô quay về trường cấp ba, về lúc mới quen biết Hứa Lễ.

Hứa Lễ là học sinh giỏi nổi tiếng trong lớp, mỗi lần anh thi đều luôn đứng thứ nhất trong khối, bỏ cô rất xa.

Lộ Niên Niên liều mạng chạy, nhưng vẫn luôn không đuổi kịp anh.

Ban đầu, Lộ Niên Niên không có hứng thú với bạn học tên Hứa Lễ này.

Lúc học lớp mười, hai người không phải cùng lớp. Đến năm lớp mười một chia lại lớp, họ chia theo thành tích học tập, Lộ Niên Niên và Hứa Lễ mới được phân vào cùng một lớp.

Cũng chính lúc đó, cô mới thật sự tìm hiểu bạn học sinh nam nhiều lần thi cử luôn đứng trên cô.

Lần chia lớp vào năm lớp mười một đó không phải là lần đầu tiên Lộ Niên Niên gặp anh.

Dù gì cũng học cùng một trường nên kể cả có không gặp nhau thì cũng không đến mức không biết gì về đối phương. Lần đầu cô gặp Hứa Lễ là ở buổi khai giảng, Hứa Lễ là học sinh xuất sắc lên bục phát biểu.

Lúc nhìn thấy anh, trong đầu Lộ Niên Niên lóe lên chữ sạch sẽ.

Hứa Lễ rất sạch sẽ.

Anh sạch sẽ, không chỉ là về quần áo, cô chợt cảm thấy từ con người này từ trên xuống dưới đến cả bụi bẩn cũng không đành lòng chạm vào anh, anh sạch sẽ đến mức không ai có thể so sánh được.

Về sau, hai người cũng không gặp nhau quá nhiều.

Gặp nhau lần nữa là lúc chia lớp mười một.

Phòng học Lộ Niên Niên ở lầu hai, sau khi chia lớp, phòng học của cô ở lầu bốn, cô phải ôm một đống sách lên lầu.

Lộ Niên Niên được nuông chiều từ nhỏ, không được khoẻ lắm, hơi yếu đuối nên khiêng đồ chậm như rùa.

Cô đang ôm một chồng sách đi lên cầu thang, đột nhiên bên cạnh truyền đến một mùi hương rất trong lành, hương thơm thoang thoảng, có chút giống mùi bột giặt mà lâu rồi cô chưa được ngửi lại, lại có đôi chút giống xà phòng.

Lộ Niên Niên không thể phân biệt được, bởi vì hai loại này cô không dùng, chỉ lâu lâu mới ngửi được.

Cô chưa kịp ngửi kỹ hơn để phân biệt hai loại đó thì bên cạnh truyền đến giọng nam lạnh lùng:

“Cần giúp một tay không?”

Lộ Niên Niên khẽ giật mình, vô thức ngước mắt lên.

Khi nhìn thấy Hứa Lễ, cô rõ ràng có phần kinh ngạc.

Hứa Lễ rũ mi, lông mi dài cong cong, anh có một cảm giác thiếu niên u ám khó tả.

Nó mâu thuẫn với sự sạch sẽ của anh, khiến người ta có cảm giác không nói nên lời.

Thấy cô thất thần, Hứa Lễ hỏi lại một câu:

“Cần không?”

Lộ Niên Niên: "Nếu cậu không ngại."

Vừa dứt lời, Hứa Lễ nhận lấy chồng sách trong tay của cô.

Lúc anh nhận lấy chồng sách, Lộ Niên Niên nhìn thấy đường cong cơ bắp nổi lên vì dùng sức của anh. Cô vốn rất ghét người có cơ bắp, ấn tượng của cô về những người có cơ bắp là những anh chàng cao to đen hôi trong phong tập thể thao, họ nhớp nháp mồ hôi thế nào ấy.

Nhưng nhìn tới Hứa Lễ, cô mới phát hiện mình cũng không ghét cơ bắp của người khác phái lắm..

Chỉ xem người thế nào thôi.

“Tôi cũng có thể tự cầm một ít.”

Lộ Niên Niên nói.

Hứa Lễ: “Không cần đâu.”

Sắc mặt anh không thay đổi, giọng điệu bình tĩnh không nghe ra được chút phập phồng nào.

“Còn gì nữa không?”

Lộ Niên Niên sửng sốt.

“Cái gì?”

Hứa Lễ lặp lại lần nữa, hỏi cô:

“Sách, còn có cái nào chưa dọn không?”

Lộ Niên Niên gật đầu.

Hứa Lễ nhìn cô.

“Nhiều không?”

“Không nhiều lắm.”

Lộ Niên Niên chần chừ nói.

Hứa Lễ “Ừm” một tiếng, bình tĩnh nói:

“Đi bê ra đây đi.”

“...”

Lộ Niên Niên hiểu ý của Hứa Lễ.

Cô quay người trở về phòng học, dọn sách ra ngoài.

Toàn bộ đều được Hứa Lễ bê hộ.

Lúc đi lên lầu, Lộ Niên Niên muốn nói lại thôi.

“Cái kia..."

Cô hơi khựng lại, nhìn đôi mắt hoa đào xinh đẹp không có nhiệt độ của anh, nhẹ giọng hỏi:

“Cậu biết tôi à?”

Hình như Hứa Lễ cười một cái.

Anh rũ mắt, khẽ nói:

“Lộ Niên Niên.”

Đó là lần đầu tiên Hứa Lễ gọi tên cô, cũng là lần đầu tiên Lộ Niên Niên phát hiện được cái tên bình thường của mình lại dễ nghe như vậy.

Bởi vì thành tích của hai người tốt nên giáo viên sắp xếp hai người ngồi trước và sau.

Lộ Niên Niên ngồi trước Hứa Lễ, thỉnh thoảng cô lại cảm thấy ánh mắt của Hứa Lễ đặt trên người mình, nhưng cô quay đầu lại thì Hứa Lễ luôn cúi đầu giải đề. Nhìn anh như vậy, Lộ Niên Niên lại không đành lòng quấy rầy anh.

Nhưng Lộ Niên Niên có thể cảm nhận rõ ràng Hứa Lễ không thích nói chuyện.

Bạn học nữ trong lớp hỏi bài anh, ngoại trừ giảng bài, anh không hề nói chuyện gì khác với họ.

Thỉnh thoảng bạn học trong lớp mời anh đi xem phim, anh cũng nhã nhặn từ chối.

Lúc đầu, Lộ Niên Niên còn thông cảm với những bạn học bị anh từ chối.

Thời gian dần trôi, cô bắt đầu buồn rầu.

Sao Hứa Lễ khó gần như thế, cô muốn hẹn anh đi xem phim thì làm sao bây giờ? Sau cùng, Lộ Niên Niên nghĩ ra một cách vòng vo, cô không mời Hứa Lễ đi xem phim, cô hẹn anh đi thư viện đọc sách. Là một học sinh giỏi xuất sắc thích đọc sách, chắc anh không từ chối yêu cầu này của cô đâu nhỉ?

Quả nhiên, Hứa Lễ khi nghe đề nghị cuối tuần đi thư viện học với cô, cau mày một lúc lâu, cuối cùng đồng ý.

Về sau, thỉnh thoảng Lộ Niên Niên lại lấy cái cớ này hẹn anh ra ngoài.

Nhưng không phải lần nào Hứa Lễ cũng đồng ý, cuối tuần hình như anh rất bận rộn, thường xuyên không có thời gian.

Nhiều lần như vậy Lộ Niên Niên sẽ tức giận.

Có vài lần, Hứa Lễ thậm chí còn tới muộn. Mỗi lần như thế, Lộ Niên Niên sẽ không để ý tới anh một ngày, hai người nhiều lần chiến tranh lạnh với nhau.

Tất nhiên, chiến tranh lạnh phần lớn là Lộ Niên Niên đơn phương khởi xướng, Hứa Lễ không biết gì cả.

Bởi vì cho dù một ngày cô không tìm anh thì anh cũng không chủ động tìm cô.

...

Giấc mơ thật dài, thật dài.

Lộ Niên Niên cảm thấy mình tủi thân muốn chết.

Cô không thể không tỉnh giấc mơ, đánh Hứa Lễ một trận.

Nghĩ như vậy, Lộ Niên Niên bất giác mở mắt ra.

Lúc cô mở mắt ra, trong xe tối đen như mực.

Lộ Niên Niên mơ màng, mí mắt không tự chủ được giật giật, vô thức gọi:

“Tiểu Thu.”

Vừa dứt lời, bên tai truyền tới giọng nói của Hứa Lễ:

“Tôi ở đây.”

Anh trả lời, tiện tay bật đèn xe lên.

Lộ Niên Niên sững sờ, kinh ngạc nhìn anh.

“Tiểu Thu đâu rồi?”

“Về ngủ rồi.”

Hứa Lễ đã đổi vị trí ngồi cạnh cô.

Lộ Niên Niên “A” một tiếng, kịp thời phản ứng lại:

“Đến rồi à.”

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mặt là khách sạn quen thuộc.

Hứa Lễ gật đầu.

Anh nhìn về phía Lộ Niên Niên:

“Về khách sạn?”

Lộ Niên Niên gật đầu, cau mày nhìn anh:

“Tới từ khi nào vậy, sao cậu không gọi tôi?”

“Gọi rồi.”

Hứa Lễ nói:

“Gọi không dậy.”

Lộ Niên Niên: “Không thể nào, sao tôi có thể ngủ say như chết được?”

Bình Luận (0)
Comment