Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí

Chương 293

Anh nhìn Lộ Niên Niên.

“Bà nội tôi nhớ em.”

Lộ Niên Niên gặp bà nội của Hứa Lễ một lần, lúc học cấp ba, cô sống chết muốn theo Hứa Lễ về nhà, qua nhà anh ăn chực.

Nhưng chưa tới nhà của Hứa Lễ đã bắt gặp bà nội của anh ở ven đường.

Lộ Niên Niên không biết, đó chính lần hiếm hoi bà nội của anh ra ngoài vận động.

Sức khỏe của bà cụ không tốt lắm, trên cơ bản không thể làm việc quá sức, thỉnh thoảng ra khỏi phòng rất phí mất sức. Một năm có cả nửa thời gian là ở bệnh viện, nhưng nhà anh quá nghèo, không thể ở bệnh viện trong thời gian dài được.

Có đôi khi Hứa Lễ nghĩ, giá như anh giàu có hơn, anh giỏi hơn nữa, vậy thì bà nội của anh sẽ không rời đi nhanh như vậy.

Nhưng nhiều chuyện, không có giá như.

Từ khi còn nhỏ, bố mẹ anh đã không còn.

Hứa Lễ là do bà nội nuôi lớn, anh và bà nội sống nương tựa lẫn nhau. Anh hiểu chuyện khá sớm, cũng biết nhà của mình và nhà người khác không giống nhau, anh không còn đường nào khác ngoài học, nên anh cũng chỉ có thể nỗ lực học tập.

Vốn dĩ Hứa Lễ không có ý định học trường của Lộ Niên Niên.

Nhưng nghe hiệu trưởng ra điều kiện miễn phí học phí và mỗi kỳ có thể nhận 8000 tiền học bổng, Hứa Lễ mới đi.

Anh cần tiền.

Anh có lòng tin học kỳ nào mình cũng có thể lấy được 8000 tệ. Sự thật chứng minh, không phải anh tin tưởng mù quáng mà thật sự suốt ba năm học cấp ba, tiền học bổng đứng đầu khối đều thuộc về anh.

Chỉ là số tiền này vào lúc đó còn thua cả một bộ quần áo của Lộ Niên Niên, thậm chí là một đôi giày.

Bắt đầu từ lúc đó, Hứa Lễ biết mình và Lộ Niên Niên chênh lệch lớn cỡ nào.

Có lẽ, còn xa hơn dải ngân hà.

Cô là đại tiểuthw của một nhà tài phiệt, mà anh, có lẽ còn chẳng được tính là bạn của cô. Cho dù Lộ Niên Niên có nhận người bạn này, Hứa Lễ tự biết mình không xứng.

Trước kia, dù Hứa Lễ có nghèo đi nữa thì anh cũng chưa từng tự ti.

Bởi vì tiền tài với anh mà nói là vật ngoài thân, hiện tại anh không có, không có nghĩa là sau này anh không có, anh có thể kiếm ra được.

Nhưng thấy Lộ Niên Niên, nghe các bạn học thảo luận kỳ nghỉ Lộ Niên Niên đi chơi chỗ nào, cái túi hôm nay Lộ Niên Niên đeo hình như là hàng đặt riêng của một nhãn hiệu nào đó, lúc đó ở trong nước không có loại hàng này. Đấy là lần đầu tiên Hứa Lễ oán giận, tại sao anh không phải con của người có tiền, tại sao chênh lệch giữa anh và Lộ Niên Niên lớn như vậy.

Điều thật sự làm Hứa Lễ đưa ra quyết định từ chối cô lần đó là chính tai nghe thấy người bên cạnh Lộ Niên Niên trêu chọc, nói Bùi Chi Hành là chồng sắp cưới của cô.

Buổi chiều tan học, Hứa Lễ gặp được Bùi Chi Hành.

Anh ấy cao ráo đẹp trai, vẻ đẹp trưởng thành hơn độ tuổi học sinh là họ. Anh ấy tới đón Lộ Niên Niên về nhà. Hai người trông rất thân, rất xứng đôi.

Sau này, Hứa Lễ mới biết người kia là người thừa kế tập đoàn Kinh Thịnh, là chồng sắp cưới từ nhỏ của Lộ Niên Niên, quan hệ của họ rất tốt...

...

Rất nhiều, rất nhiều chuyện, Hứa Lễ không muốn nhớ lại.

Anh thừa nhận, khi đó nhìn thấy Bùi Chi Hành, anh đã nao núng.

Anh không biết bản thân có thể cho Lộ Niên Niên thứ gì, nên bám lấy cô, bắt cô chịu khổ cùng mình, hay là cố gắng nịnh nọt cô, trèo lên cao.

Những lựa chọn này, đều không phải thứ Hứa Lễ muốn.

Khi đó cốt cách Hứa Lễ kiêu ngạo.

Con người anh nghèo, nhưng chí hướng không nghèo.

Lúc đó anh nghĩ, Lộ Niên Niên có chồng sắp cưới tốt như vậy, hiện tại có lẽ cô không thích người kia cho lắm, nhưng rồi sẽ thích thôi, hơn nữa, Bùi Chi Hành đối xử với cô rất tốt.

Bởi vì chuyện này, lúc cô tỏ tình với Hứa Lễ, anh tàn nhẫn từ chối cô.

Sau này hai người họ không liên lạc gì với nhau.

Lộ Niên Niên chặn số của anh.

Mà Hứa Lễ bởi vì chuyện bà nội bị bệnh, toàn bộ kỳ nghỉ hè đều chỉ đi lại giữa chỗ làm và bệnh viện, thậm chí anh không có thời gian về nhà ngủ, mỗi ngày nằm co quắp nghỉ ngơi trên ghế ở hành lang bệnh viện.

Nghỉ hè qua đi.

Tình huống của bà nội Hứa Lễ chuyển biến tốt, bà cụ xuất viện về nhà, mà Hứa Lễ cũng chính thức bước vào cánh cổng đại học.

Đáng tiếc là, tiệc vui thì chóng tàn.

Không lâu sau, bệnh tình bà nội nặng hơn, về sau, mỗi ngày đều phải ở bệnh viện. Lúc đó, Hứa Lễ chỉ muốn kiếm tiền, hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, cho dù là dành thời gian nghĩ về Lộ Niên Niên mà anh cũng cảm thấy đó là mình tham lam, mình lòng tham không đáy.

Kỳ một đại học năm hai, bà nội Hứa Lễ qua đời vì bệnh nặng.

Sau khi lo tang xong, giảng viên biết tình huống của anh, tìm tới anh, hỏi anh có đồng ý làm sinh viên trao đổi không, không cần lo chi phí, anh có năng lực, trường học sẽ hỗ trợ.

Khi đó, Hứa Lễ chỉ muốn rời khỏi đây, đi ra ngoài, muốn một bầu trời rộng hơn, anh đồng ý không chút suy nghĩ.

Nhân duyên thật trùng hợp, anh quen được một người bạn.

Sau này, anh muốn viết một câu chuyện về bản thân, học chuyên ngành liên quan tới đạo diễn, quay một bộ phim điện ảnh bản thân mình muốn, từ đó danh tiếng vang xa...

...

Không để cho Lộ Niên Niên thấy khó xử khi phải tìm câu hỏi này thích hợp, Hứa Lễ nói sơ qua những chuyện cô muốn biết.

Nghe xong, Lộ Niên Niên im lặng hồi lâu.

Bên trong căn phòng yên tĩnh lại.

Cũng không biết qua bao lâu, Hứa Lễ nghe giọng nghẹn ngào của Lộ Niên Niên:

“Cho nên ngay cả hỏi cậu cũng không hỏi mà đã khẳng định mối quan hệ giữa tôi và Bùi Chi Hành ư?”

Hứa Lễ há miệng, thấp giọng nói:

“Xin lỗi.”

Thật ra không chỉ là vậy.

Chủ yếu là lúc đó anh và Lộ Niên Niên, một người trên trời một người dưới đất. Cứ cho là không có Bùi Chi Hành, Hứa Lễ cũng không có dũng khí để ở bên cô.

Anh không xứng.

Anh vẫn luôn cho rằng như thế.

“Cậu có xứng hay không là do cậu quyết định à?”

Nghe được lời này của anh, Lộ Niên Niên nhịn không được dữ dằn hỏi anh.

Hứa Lễ rũ mi, không nói chuyện.

Lộ Niên Niên hung hăng lườm anh.

“Cậu cứ luôn tự cho mình là đúng.”

Môi Hứa Lễ mấp máy, một chữ cũng không dám nói.

Hồi lâu, Lộ Niên Niên rũ mi.

“Tôi biết rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”

Cô đè nén tâm tình của mình, nói khẽ:

“Câu hỏi của cậu, mấy ngày nữa tôi sẽ cho cậu câu trả lời.”

Hứa Lễ khàn giọng:

“Được.”

Anh nhìn về phía Lộ Niên Niên, nói khẽ.

“Nghỉ ngơi sớm.”

“Ừm.”

Hứa Lễ: “Ngày mai tôi sẽ về.”

Lộ Niên Niên khẽ giật mình, gật đầu:

“Biết rồi.”

Hứa Lễ đi rồi, cửa cũng đã đóng lại.

Lộ Niên Niên đi tới cửa, nghiêng tai lắng nghe, hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng bước chân Hứa Lễ rời đi.

Lộ Niên Niên cau mày, cô không biết Hứa Lễ đã đứng ngoài cửa rất lâu, lâu đến nỗi anh bị gió thổi tới mức lạnh cóng, khi ấy anh mới nhấc chân bước đi.

Anh đoán chắc là Lộ Niên Niên ngủ rồi.

-

Buổi sáng hôm sau, lúc Lộ Niên Niên thức giấc, cầm điện thoại di động lên thấy được tin nhắn Hứa Lễ gửi cho cô, anh đi trước.

Ngón tay Lộ Niên Niên giật giật, muốn gõ gì đó, lại nhịn xuống.

Cô cũng không biết phải trả lời cái gì.

Đặt điện thoại xuống, Lộ Niên Niên vén chăn rời khỏi giường.

Xế chiều hôm nay cô phải quay phim, hôm qua xin phép nghỉ một ngày, Lộ Niên Niên quyết định qua phim trường sớm một chút.

“Chị Niên Niên.”

 

Bình Luận (0)
Comment