Hai người thỉnh thoảng đối mặt nhau, Lộ Niên Niên thấy bản thân mình trong đôi mắt của anh.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Lộ Niên Niên đã đưa ra quyết định.
Cô quyết định, nếu đêm nay Hứa Lễ không chủ động, vậy thì cô chủ động là được.
-
Kết thúc biểu diễn, đám người bọn họ hẹn nhau đi ngoại ô đốt pháo hoa đón giao thừa.
Lộ Niên Niên đi cùng Hứa Lễ, Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành đã đi trước rồi.
Lúc hai người đến nơi, họ rất sôi nổi.
Quẩy với mọi người một hồi, một đoàn người ra ngoài đốt pháo hoa.
Lúc Lộ Niên Niên đang chơi vui vẻ, đột nhiên Hứa Lễ hỏi cô:
“Có muốn đi xem pháo hoa lớn không?”
Lộ Niên Niên quay đầu nhìn anh:
“Ở đâu?”
“Bên kia.”
Hứa Lễ nói:
“Qua bên kia không?”
Lộ Niên Niên gật đầu.
Qua bên đó, Lộ Niên Niên thấy Hứa Lễ lấy pháo hoa lớn ra.
Thật sự rất lớn.
Là loại có thể thắp sáng cả bầu trời đêm.
Đôi mắt cô cong cong, kinh ngạc nói:
“Cậu chuẩn bị khi nào vậy?”
Hứa Lễ: “Nhờ người khác chuẩn bị.”
Anh hơi dừng lại, thấp giọng nói.
“Bù cho em.”
Lộ Niên Niên sửng sốt một chút, một hồi lâu mới phản ứng lại anh nói bù là bù vụ lúc xuất viện.
Cô mỉm cười, trêu chọc:
“Đạo diễn Hứa, cái này có phải hơi trễ rồi không?”
Hứa Lễ: “Trễ sao?”
Lộ Niên Niên: “Trễ.”
Cô mím môi, rũ mắt nhìn, nói:
“Nhưng tôi rất thích.”
Hứa Lễ chợt cười:
“Vậy là được rồi.”
Pháo hoa nở rộ trước mặt hai người, thắp sáng cả bầu trời đêm.
Trong khoảnh khắc ấy, Lộ Niên Niên nghe được Hứa Lễ nói một câu bên tai mình.
Cô không nghe rõ, vô thức quay đầu nhìn anh.
“Vừa rồi có phải cậu nói gì với tôi không?”
Hứa Lễ rũ mắt nhìn cô:
“Niên Niên.”
Mi mắt Lộ Niên Niên run lên, giống như đoán được anh muốn nói gì.
Cô mím môi:
“Hả?”
Hứa Lễ: “Muốn ước nguyện đầu năm không?”
Lộ Niên Niên: “… Ước.”
Hai người đần độn cầu nguyện với pháo hoa.
Chốc lát, Lộ Niên Niên chơi chán nên về biệt thự.
Đêm nay họ ở đây.
Trước khi trở về phòng, Hứa Lễ lấy ra một bao lì xì cho cô.
Lộ Niên Niên kinh ngạc:
“Quà năm mới?”
Hứa Lễ gật đầu.
Lộ Niên Niên: “Nhưng tôi không chuẩn bị cho cậu.”
Hứa Lễ: “Không sao.”
Lộ Niên Niên “A” một tiếng, không khách sáo nhận lì xì của anh.
Lúc Hứa Lễ xoay người muốn trở về phòng, Lộ Niên Niên gọi anh lại.
“Cậu không có lời nào muốn nói với tôi sao?”
Hứa Lễ im lặng không nói trong giây lát, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô, nói:
“Hy vọng sau này mỗi một năm em đều bình an khỏe mạnh.”
Anh không muốn thấy cô bị thương lần nữa.
Cho dù là cảm vặt cũng không muốn.
Môi Lộ Niên Niên giật giật, thật sự cảm thấy Hứa Lễ hết thuốc chữa rồi.
Cô gật đầu:
“Cậu cũng vậy, ngủ ngon.”
Hứa Lễ: “Ngủ ngon.”
Về đến phòng, Lộ Niên Niên mở lì xì ra.
Bên trong trừ một tấm thẻ ra còn một tấm card khác.
Lộ Niên Niên khẽ giật mình, lấy ra nhìn, trên card viết một câu, hỏi cô: Năm mới, có thiếu một người bạn trai không, có người muốn tự đề cử bản thân.
Lộ Niên Niên nhìn chằm chằm câu nói này một hồi, lấy điện thoại gọi cho Hứa Lễ.
“Alo.”
Giọng của Hứa Lễ nhanh chóng truyền tới.
Lộ Niên Niên mím môi:
“Nếu tôi nói không thiếu thì sao!”
Hứa Lễ trầm mặc.
Lộ Niên Niên nhìn tấm card, lại nhìn một tấm thẻ khác, kinh ngạc nói:
“Đây là cái gì? Gia tài của cậu hả?”
Hứa Lễ: “Ừm.”
Lộ Niên Niên: “… Làm gì có ai lấy thẻ ngân hàng tỏ tình chứ?”
Hứa Lễ hơi ngừng lại, thấp giọng nói:
“Có.”
Lộ Niên Niên nhướng mày.
Hứa Lễ: “Tôi.”
Anh cảm thấy tặng hoa quá tầm thường, cũng chẳng có gì thú vị. Anh chỉ có một trái tim, từ đầu tới cuối hoàn toàn thuộc về Lộ Niên Niên, mà bây giờ anh muốn giao toàn bộ vật ngoài thân của mình cho cô.
Chỉ có như vậy anh mới cảm thấy mình có thành ý.
Lộ Niên Niên thật sự phục suy nghĩ của Hứa Lễ.
Cô mím môi, thấp giọng nói:
“Mười giây.”
Hứa Lễ khựng lại:
“Cái gì?”
Lộ Niên Niên: “Nếu như trong mười giây cậu có thể xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ đồng ý với cậu.”
“Nếu như trong mười giây cậu có thể xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ đồng ý với cậu.”
Dứt lời, giọng của Hứa Lễ và tiếng gõ cửa truyền tới tai của cô:
“Mở cửa.”
“…”
Năm giây sau, Hứa Lễ đứng trước mặt cô.
Lộ Niên Niên nhìn anh:
“Cậu không…”
Lời còn chưa nói hết, Hứa Lễ xoay người tới gần, nhìn thẳng vào cô, nói:
“Niên Niên, nói lời giữ lời.”
Lộ Niên Niên: “…”
Cô hơi bối rối, trừng mắt tức giận nhìn Hứa Lễ:
“Tôi không giữ lời khi nào?”
Hứa Lễ gật đầu:
“Vậy bây giờ anh, là bạn trai của em đúng không?”
Lộ Niên Niên liếc xéo anh một cái.
“Sao, em không thừa nhận…”
Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên Hứa Lễ chặn môi của cô, thuận thế còn đóng cửa lại.
Trong khoảnh khắc khi anh hôn cô, Lộ Niên Niên còn nghe được anh nói một tiếng cảm ơn với mình.
Cảm ơn em, cho chúng ta cơ hội bắt đầu lần nữa.
-
Mới bắt đầu yêu đương với Hứa Lễ, Lộ Niên Niên không nói với ai.
Cô muốn yêu đương lén lút một thời gian rồi mới nói cho nhóm Lộ Tuệ Tuệ.
Nhưng cô không biết, chuyện cô và Hứa Lễ yêu đương ngay ngày hôm sau nhóm Lộ Tuệ Tuệ biết rồi, chỉ là giả vờ không biết mà thôi.
Sau năm mới, Lộ Niên Niên tiến vào quỹ đạo làm việc.
Suy nghĩ cặn kẽ một hồi, cô nhận lời của Hứa Lễ, làm nữ chính trong phim của anh.
Cô tin Hứa Lễ, cũng tin bản thân, cô không phải là độc dược phòng vé.
Sự thật chứng minh Lộ Niên Niên không phải.
Bộ phim này của Hứa Lễ đã một lần nữa làm Lộ Niên Niên tìm được tự tin của mình.
Phim công chiếu được mười ngày, phòng vé đột phá một tỷ.
Từ đó, danh hiệu độc dược phòng vé của Lộ Niên Niên đã bị cô và Hứa Lễ gỡ bỏ.
Sau cùng, doanh thu phòng vé của phim này dừng lại ở mức hai tỷ.
Năm sau, nhờ bộ phim này mà Lộ Niên Niên và Hứa Lễ được cùng tham gia lễ trao giải điện ảnh long trọng.
Cũng nhờ bộ phim này, cô thuận lợi lấy được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Lúc đứng trên sân khấu, Hứa Lễ ngồi dưới sân khấu nhìn cô, vỗ tay cho cô. Ánh mắt anh nhìn Lộ Niên Niên tràn đầy cổ vũ và tình yêu.
Lộ Niên Niên nghĩ ra rất nhiều lời cảm ơn nhưng vừa đến miệng, trong mắt cô chỉ có Hứa Lễ, cũng chỉ có thể nói cảm ơn Hứa Lễ.
Hơn một năm trước, anh nói cảm ơn em vì cho chúng ta cơ hội bắt đầu lần nữa. Nhưng em muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh cho em tìm lại tình yêu một lần nữa, cũng tự tin yêu phim điện ảnh.
Cảm ơn anh, đuổi đi cái bóng bao trùm nội tâm của em.
Cô nhìn Hứa Lễ, thổ lộ trước mặt mọi người, hô lên:
“Em yêu anh, đạo diễn riêng của em.”
Dứt lời, người toàn hội trường ồn ào.
Hứa Lễ nhìn cô, cười đáp lại, anh nhìn chằm chằm Lộ Niên Niên, cười nói:
“Anh cũng vậy, nữ chính xuất sắc nhất của anh.”
Không phải anh cũng vậy sao, vẫn luôn yêu cô.
Từ thời cô còn là thiếu nữ, yêu mà không dám để lộ, Hứa Lễ chưa từng từ bỏ tình yêu với cô.
Trước kia, cô luôn ở tận sâu trong đáy lòng anh, bây giờ vẫn ở vị trí sâu nhất nơi trái tim. Vị trí kia, anh vẫn luôn giữ lại cho cô.
-
Cảm ơn vận mệnh cho chúng ta gặp nhau lần nữa.
Hy vọng người trên thế giới này từng bỏ lỡ nhau, sẽ có cơ hội gặp nhau lần nữa.
Cảm ơn em, cảm ơn em cho phép anh yêu em, anh mãi mãi yêu em — Hứa Lễ.