Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí

Chương 39

Khi khỏi nhà hàng, xe bảo mẫu đang đợi mấy người họ.

Thích Thư Ngữ muốn kéo Lộ Tuệ Tuệ đi dạo một hồi cho tiêu cơm, hai người không về trước.

Vừa quẹo vào một cửa tiệm nhỏ, chuông điện thoại của Lộ Tuệ Tuệ vang lên.

Cô bắt máy.

“Alo.”

Bùi Chi Hành: “Về rồi sao?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Chưa.”

Cô nhìn mấy vật trang trí tinh xảo đáng yêu trước mặt.

“Tôi và Thích Thư Ngữ mua đồ trong cửa tiệm bên cạnh con phố này.”

Bùi Chi Hành nhíu mày.

“Cô diễn viên nữ vừa rồi à?”

“Ừm.”

Đột nhiên, trong đầu của Bùi Chi Hành hiện lên lời nói của Tống Hạo Minh và Ninh Thác, và hình ảnh bản thân mình nhìn thấy.

Anh im lặng mấy giây.

“Trợ lý của em còn chờ em không?”

 

“Không có.”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn xung quanh, suy nghĩ hỏi.

“Chút nữa tôi ngồi xe của chị Thư Ngữ trở về là được, bây giờ anh muốn đưa đồ cho tôi sao? Tôi có thể qua bên đó lấy.”

Bùi Chi Hành: “Em đi dạo trước đi, bên này tôi có việc bận, về thì nói với tôi một tiếng.”

Lộ Tuệ Tuệ không nghĩ nhiều, đồng ý.

“Được.”

Cửa tiệm hai người vào tuy nhỏ, nhưng rất hay ho.

Con gái đi dạo trên đường rất nhanh quên sạch mọi chuyện, lúc Lộ Tuệ Tuệ và Thích Thư Ngữ mua đủ rồi chuẩn bị về nhà, đã một tiếng đồng hồ trôi qua.

Thích Thư Ngữ chưa thỏa mãn.

“Không ngờ bên đây lại có nhiều thứ để dạo thế, sau này xế chiều không có cảnh quay chúng ta lại tới đây đi dạo được không?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Vâng ạ.”

 

Hai người lên xe, về khách sạn nghỉ ngơi.

Lúc đến đại sảnh, Thích Thư Ngữ đột nhiên “Á” một tiếng.

“Tuệ Tuệ.”

“Sao thế ạ?”

Thích Thư Ngữ ra hiệu.

“Sếp Bùi.”

Lộ Tuệ Tuệ ngước mắt, vừa hay bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.

Cô hơi dừng lại, bất giác nhớ tới Bùi Chi Hành còn chờ để đưa đồ cho mình, cô đang nghĩ, Thích Thư Ngữ ghé vào tai của cô nói một câu.

“Em nói xem anh ta có phải đến đây tìm Ninh Thác hay không?”

“Khụ khụ khụ…”

Lộ Tuệ Tuệ suýt chút bị sặc nước miếng chết, trợn tròn mắt nhìn về phía Thích Thư Ngữ.

Thích Thư Ngữ nhún vai.

“Suy đoán hợp lý mà phải không?”

Lộ Tuệ Tuệ.

“... Hợp lý.”

Cô dở khóc dở cười đồng ý.

“Chúng ta về phòng trước đi.”

-

Hai người bước vào thang máy, Lộ Tuệ Tuệ nhìn vào điện thoại, suy nghĩ gửi tin nhắn cho Bùi Chi Hành.

[Tôi lên trước rồi lại xuống, anh chờ tôi một chút?]

Bùi Chi Hành: [Số phòng.]

Lộ Tuệ Tuệ nghĩ, bây giờ cô là nhân vật của công chúng, quả thực không tiện khi dây dưa với một người đàn ông ở đại sảnh, nên dứt khoát gửi số phòng cho anh.

Mười phút sau, tiếng chuông vang lên.

Lộ Tuệ Tuệ lén lút mở cửa ra, nghiêng người.

“Vào đi.”

Bùi Chi Hành giương mắt.

“Tiện không?”

Lộ Tuệ Tuệ: “?”

Cô có gì mà không tiện.

“Tiện hơn so với đi xuống dưới.”

“...”

Bùi Chi Hành thật sự mang đồ tới cho Lộ Tuệ Tuệ, không phải quà đắt tiền gì, là tấm lòng của hai vị phụ huynh.

Anh đặt lên bàn, nhẹ giọng nói.

“Mẹ tôi bảo đầu bếp của nhà hàng hầm canh gà cho em, còn có thuốc bổ.”

Bà Nghiêm biết quay phim thường sẽ bị đảo lộn ngày đêm, đặc biệt tìm nhiều thứ bổ huyết dưỡng khí bảo Bùi Chi Hành đem qua bồi bổ cho Lộ Tuệ Tuệ.

“Vậy bố tôi nhờ anh mang cái gì tới?”

Lộ Tuệ Tuệ tò mò.

Bùi Chi Hành hơi ngừng lại, nói.

“Bố em bảo tôi qua xem em thế nào.”

Vừa dứt lời, bầu không khí ngượng ngùng tràn ngập căn phòng.

Sau khi biết được Bùi Chi Hành không nói đùa, Lộ Tuệ Tuệ cười gượng.

“À.”

Bùi Chi Hành nhìn cô.

“Vừa hay lúc dưới lầu hâm canh gà rồi, bây giờ có thể ăn.”

Thật ra Lộ Tuệ Tuệ rất no, nhưng cô không thể phụ tấm lòng của Nghiêm Tư Nhân.

Cô mở ra, một mùi thơm nồng bay ra, làm người ta bụng đói cồn cào.

Bỗng chốc, mắt cô sáng rực lên.

Căn phòng của khách sạn mà Lộ Tuệ Tuệ ở, có phòng bếp, phòng khách và phòng ngủ, diện tích không lớn, nhưng có đầy đủ trang thiết bị.

Cô đến phòng bếp rửa chén, lúc rửa, cô suy nghĩ về người đàn ông đang ngồi trong phòng khách, lấy thêm một cái nữa.

“Anh có muốn ăn một chút không?”

Lộ Tuệ Tuệ cầm chén tới.

Bùi Chi Hành đang xem điện thoại, thản nhiên nói.

“Không cần đâu.”

Lộ Tuệ Tuệ: “... Không ăn chút nào luôn à?”

Bùi Chi Hành ngước mắt nhìn cô.

Lộ Tuệ Tuệ sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng nói.

“Hình như canh gà để qua đêm sẽ không ngon đâu.”

Bùi Chi Hành: “Nói thẳng.”

“Nhiều như vậy tôi ăn không hết, không thể lãng phí.”

Lộ Tuệ Tuệ nói thẳng.

“Anh giúp tôi ăn một ít nhé?”

Hương vị của canh gà rất đậm đà, bỏ không ít nguyên liệu.

Lộ Tuệ Tuệ bưng chén sứ trắng uống, cảm giác đâu đâu cũng dễ chịu.

Đang uống, đột nhiên người đối diện lên tiếng.

“Tôi nghe Ninh Thác nói, diễn viên nhỏ kia ăn tối cùng các em là tư bản đưa vào diễn nam chính với em?”

Lộ Tuệ Tuệ: “...Ừ.”

Cô im lặng, dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Bùi Chi Hành.

Bùi Chi Hành không hiểu.

“Nhìn tôi làm gì?”

Có lẽ đầu óc của Lộ Tuệ Tuệ bị canh gà làm mê mẩn rồi, không thèm suy nghĩ, nói.

“Thầy Ninh kể hết mọi chuyện với anh nhỉ.”

“...”

Tác giả có lời muốn nói.

Tuệ Tuệ: Tôi thật sự không nghĩ nhiều vậy đâu, đều tại Thư Ngữ.

Thư Ngữ: Tôi cũng chỉ suy đoán hợp lý thôi mừ.

Ninh Thác: Tôi cũng có lý do nghi ngờ hai người.

Sếp Bùi: ? Mấy người coi tôi không tồn tại à?

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ rõ rệt của Bùi Chi Hành, Lộ Tuệ Tuệ giấu đầu lòi đuôi, giải thích.

“Tôi không có ý đó.”

Bùi Chi Hành nâng mắt, cong môi dưới mấy cái không thể nhận ra, cảm giác như kiểu ‘để tôi xem em giải thích mấy lời lung tung đó thế nào’.

Lộ Tuệ Tuệ hơi bối rối, mơ hồ nói.

“Ý tôi là… Không có khoảng cách giữa sếp và nhân viên trong công ty chúng ta, cái gì cũng có thể chia sẻ với nhau.”

“...”

Bùi Chi Hành trầm mặc trong chốc lát, nói.

“Em đang nói bản thân mình sao?”

Lộ Tuệ Tuệ sững sờ, bỗng nhiên phản ứng lại.

Cô tròn mắt nhìn Bùi Chi Hành, ngượng ngùng đến nỗi muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

 

“Tôi…”

Cô há to miệng, muốn giải thích gì đó, lại hình như không cần thiết.

Cuối cùng, Lộ Tuệ Tuệ từ bỏ, không tiếp tục vấn đề này nữa.

Bùi Chi Hành không làm khó cô, im lặng trở lại.

Ăn canh gà xong, Bùi Chi Hành chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, anh nói một câu.

“Em không hài lòng diễn viên nam bên kia, có thể nói một tiếng với Quý Minh Tân, Tân Ảnh đổi một người khác không vấn đề gì.”

 

Lộ Tuệ Tuệ: “...”

Đây chính là nhà tư bản sao?

Cô suy nghĩ, lắc đầu nói.

“Tạm thời không cần.”

Trước mắt mà nói, ngoại trừ chuyện Tống Hạo Minh nói chuyện hơi thiếu não và thường bị NG ra cũng không có gì to tát. Lỗi NG này, thân là nghệ sĩ nhỏ mới vào như Lộ Tuệ Tuệ cũng mắc phải, đạo diễn Lý cũng không chê cô, cô không thể đi chê người khác được.

Bùi Chi Hành: “Tùy em.”

Anh nghĩ đến mấy câu của Ninh Thác, nhăn mày.

“Có chuyện gì thì để Hạ Lỵ giải quyết giúp em, không cần sợ đắc tội với người khác.”

“...”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn vẻ nghiêm túc của anh, gật đầu.

“Được.”

Tiễn người kia tới cửa, Lộ Tuệ Tuệ nghĩ nghĩ rồi hỏi.

“Khi nào thì anh về?”

Bùi Chi Hành nhìn cô.

“Sao thế?”

“Có rảnh thì tôi mời anh một bữa cơm?”

Lộ Tuệ Tuệ nghĩ, chuyến đi này Bùi Chi Hành đem đồ đến cho mình cũng vất vả, có qua có lại, cô phải mời người ta ăn một bữa.

Bùi Chi Hành im lặng, thấy bộ dạng khách sáo của cô với mình, hơi khó chịu.

“Tôi hỏi trợ lý Dương sắp xếp lịch trình rồi báo cho em.”

Lộ Tuệ Tuệ đồng ý.

Cân nhắc đến vấn đề nghề nghiệp của mình, Lộ Tuệ Tuệ chỉ tiễn Bùi Chi Hành ra khỏi phòng.

Sau khi người đi, cô quay đầu nhìn về phía đồ vật còn bày biện trên bàn, chỉ nhìn thoáng qua chứ Lộ Tuệ Tuệ cũng không nhìn kỹ.

Cô xoay người, chuẩn bị thu dọn để ngày mai bảo Nhạc Nhạc nhắc mình uống.

Đây là Nghiêm Tư Nhân chuẩn bị cho cô, là thuốc bổ có thể uống trực tiếp, rất tiện lợi.

Bỗng chốc, Lộ Tuệ Tuệ nhìn thấy thứ không phải là thuốc bổ trong túi.

Cô cầm lên nhìn, là một hộp kẹo mình thích.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm mấy giây, lấy điện thoại mở Wechat ra, nhìn status mình đăng một tuần trước.

Cô thích ăn kẹo, hậu di chứng còn sót lại lúc trước khi nằm viện, luôn cảm thấy lúc ăn kẹo thì cuộc sống sẽ tốt đẹp, còn giữ lại hy vọng.

Nhưng bây giờ làm nghệ sĩ, Lộ Tuệ Tuệ muốn kiêng kẹo, ăn kẹo không chỉ làm cho da tệ đi, còn bị béo nữa.

Cho nên cô đăng status nói muốn ăn kẹo nhưng không được ăn, Hạ Lỵ vốn không cho cô cơ hội thấy kẹo.

Lúc đó Lộ Niên Niên bình luận phía dưới, nói.

“Chị đợi em trộm kẹo cho chị.”

Lộ Tuệ Tuệ trả lời em ấy.

“Được.”

Đợi em ấy đến thăm ban lén đưa kẹo cho mình.

Mà bây giờ bên trong túi có kẹo, không cần nói cũng biết.

Lộ Tuệ Tuệ nghĩ có phải bà Nghiêm chuẩn bị cho cô hay không, không biết tại sao, trực giác nói với cô rằng hộp kẹo này là Bùi Chi Hành bỏ vào.

Nhìn chằm chằm hộp kẹo trong chốc lát, Lộ Tuệ Tuệ nhắn cho Bùi Chi Hành một sticker.

Vài phút sau Bùi Chi Hành gửi lại cho cô một dấu chấm hỏi.

Lộ Tuệ Tuệ: [Anh cho tôi kẹo à?]

Bùi Chi Hành: [Ừm.]

Lộ Tuệ Tuệ: [Tại sao lại cho tôi kẹo?]

Bùi Chi Hành: [Tiện tay cầm thôi.]

Lộ Tuệ Tuệ nghĩ nghĩ, cảm thấy anh không phải là người sẽ đi mua kẹo cho mình, cô dập tắt “suy nghĩ kì lạ” của mình, trả lời.

“Được rồi.”

-

Lộ Tuệ Tuệ cứ tưởng, sau khi Bùi Chi Hành đi, chuyện hỗn loạn hôm nay sẽ kết thúc, điều cô không ngờ là, lúc cô rửa mặt xong nằm trên giường vẫn nói chuyện tiếp với Thích Thư Ngữ.

Thích Thư Ngữ càng không ngờ, bản thân mình chẳng qua là quên lấy tai nghe nên đi qua trợ lý lấy, lúc trở về lại đụng phải Bùi Chi Hành.

Nhìn bóng dáng người đàn ông đi từ cuối hành lang đến thang máy, trong đầu Thích Thư Ngữ điên cuồng nhớ lại ai đang ở bên kia.

Nửa phút sau, Thích Thư Ngữ có được đáp án.

Bên kia là chỗ của Ninh Thác, Lộ Tuệ Tuệ, ngoài ra còn có bản thân cô ấy và hai diễn viên khác, nhưng bây giờ hai diễn viên đó vẫn quay phim ở phim trường, cho nên Bùi Chi Hành đến đây tìm ai, không cần nói cũng biết.

Nghĩ đến tương tác của Ninh Thác và Bùi Chi Hành ở trong nhà hàng, cô ấy thật sự nhịn không được, chia sẻ tin tức động trời này cho Lộ Tuệ Tuệ đầu tiên.

Bình Luận (0)
Comment