Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí

Chương 45

Nghĩ đến đây, Lộ Niên Niên dùng số điện thoại của chị Trần đăng ký hơn mười nick Weibo, bắt đầu điên cuồng cãi nhau cùng những người kia.

Nghe cô ấy miêu tả một cách đầy phấn khởi, Lộ Tuệ Tuệ phì cười.

“Vậy em có thắng không?”

“Đương nhiên là em có thắng rồi.”

Lộ Niên Niên kiêu ngạo nhướng mày.

“Nhưng mà sáng hôm sau em bị chị Trần mắng.”

“Vì cái gì?”

Nói đến đây, Lộ Niên Niên mím môi, cực kỳ bất bình nói.

“Bởi vì em thức khuya có quầng thâm, cho nên thợ trang điểm phải che lại cho em rất lâu, sau đó chị Trần mắng em.”

Đối với ánh mắt đáng thương của cô ấy, Lộ Tuệ Tuệ im lặng ba giây rồi đề nghị.

“Tối nay chị thay em đi cãi lại nhé.”

Hai người nhìn nhau giây lát, Lộ Niên Niên lấy điện thoại ra, mở hình trong album ảnh ra.

“Chị ơi, tất cả những thứ này, chị thật sự xác định đêm nay có thể phục thù sao?”

Lộ Tuệ Tuệ cúi đầu xuống nhìn, trên màn hình tràn đầy ảnh của anti-fan.

Ừm, Lộ Niên Niên cũng có không ít anti-fan.

 

Cô im lặng một lúc, nghi ngờ hỏi.

“Em chụp màn hình những người này lại làm gì?”

“Để cãi lại đó chị.”

Lộ Niên Niên đương nhiên nói.

“Em không thể để mấy người đó cứ mắng như vậy, khi nào em có thời gian rảnh lập tức khiếu nại những bài bôi nhọ em trên Weibo.”

Lộ Tuệ Tuệ bị cô ấy chọc cười.

“Nhiều như vậy à?”

“Đúng vậy.”

Lộ Niên Niên chớp mắt nhìn cô.

“Đêm nay chị thật sự muốn giúp em sao?”

 

“……”

Lộ Tuệ Tuệ: “Đương nhiên.”

Cô cũng có thể cãi nhau mà.

“Được rồi.”

Lộ Niên Niên thích thú bấm điện thoại, hứng thú bừng bừng nói.

“Vậy chúng ta gọi cơm hộp, sau khi ăn xong thì bắt đầu nhé?”

Lộ Tuệ Tuệ: “......”

Tác giả có lời muốn nói:

Tuệ Tuệ: Hình như muốn làm một việc đứng đắn nào đó rất to lớn.

Niên Niên: Vốn dĩ chính là đứng đắn mà! Đáp trả lại anti-fan là việc mỗi một nghệ sĩ phải làm, không thể chối từ!

Sếp Bùi: Còn bao lâu nữa tôi mới được ôm vợ mình?

Tác giả: Anh cứ từ từ đi.

Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu, Lộ Tuệ Tuệ quay đầu lại, dùng đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn thẳng vào Lộ Niên Niên.

Không hiểu sao, Lộ Niên Niên bị cô nhìn đến đỏ cả mặt.

Cô ấy chớp chớp mắt, hàng lông mi khẽ run run:

"Chị ơi? Sao chị nhìn em như vậy?"

"Niên Niên."

Lộ Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm cô ấy:

“Em có thích chị không?”

"?"

Nói gì vậy, Lộ Niên Niên đương nhiên là thích chị mình rồi, từ khi còn nhỏ cô đã luôn trông ngóng chị mình trở về.

"Thích ạ."

"Thực sự thích sao?"

Lộ Tuệ Tuệ nói.

“Không phải là đang dỗ ngon dỗ ngọt chị đấy chứ?"

Lộ Niên Niên: "... Không phải mà."

Đối diện với ánh mắt quyến rũ mê người của Lộ Tuệ Tuệ, Lộ Niên Niên sợ bản thân sẽ chìm đắm vào đó, cô ấy do dự vài giây, vô thức lùi lại, nhỏ giọng giải thích:

“Chị ơi… Nhưng tình cảm mà em dành cho chị là tình chị em, chị hiểu không?”

Lộ Tuệ Tuệ nghẹn lời, cô cũng đâu có nghĩ tới khía cạnh khác đâu.

“Chị biết.”

Cô bất lực giải thích:

“Chị thích đàn ông mà.”

Mặc dù trước mắt cô cũng chưa gặp người khác giới có thể khiến cô đặc biệt yêu thích, nhưng Lộ Tuệ Tuệ rất rõ ràng về sở thích giới tính của mình.

Lộ Niên Niên thở phào nhẹ nhõm, lập tức trả lời:

“Em cũng thích đàn ông.”

Cô ấy cười híp mắt nói:

“Người em thích rất đẹp trai.”

Nghe đến đây, Lộ Tuệ Tuệ có chút tò mò.

“Làm nghề gì vậy?”

Cô nhìn Lộ Niên Niên, xoa xoa đầu nhỏ của cô ấy.

“Chị chưa từng nghe em nhắc tới.”

Lộ Niên Niên mím môi, buồn bã tựa vào vai cô.

“Em cũng không biết anh ấy đang làm gì.”

Lộ Tuệ Tuệ ngạc nhiên:

"Cái gì?"

Lộ Niên Niên mím môi, nhỏ giọng nói:

“Đã rất lâu rồi em không có tin tức gì về anh ấy.”

Lộ Tuệ Tuệ có chút giật mình.

"Vậy chúng ta sẽ không nhắc tới nữa."

Cô mỉm cười mở khóa màn hình điện thoại:

“Để xem bữa tối chúng ta ăn gì nào.”

Lộ Niên Niên bị cô chọc cười, nói:

“Chị ơi, chị không cần lo lắng cho em như vậy đâu, em yêu đơn phương mà, là kiểu mà đối phương hoàn toàn không biết tình cảm của mình đó.”

Lộ Tuệ Tuệ kinh ngạc:

“Em chưa tỏ tình à?”

“Anh ấy không thích em.”

Lộ Niên Niên cúi mặt xuống, cấu góc áo nói.

“Anh ấy rất ghét em, nhìn thấy em là bỏ chạy, em cũng không dám tới gần anh ấy.”

Có tận hai lần, Lộ Niên Niên vui vẻ, tươi cười đến gần người ấy, cô ấy còn chưa tới gần, người đàn ông đó đã dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ấy, sau đó xoay người rời đi.

Lộ Tuệ Tuệ cố gắng hết sức để nhớ lại tình tiết của truyện, nhưng trong đó không hề đề cập đến chuyện Lộ Niên Niên đã thích người khác.

Cô im lặng một lúc, xoa xoa mái tóc, bất chấp mà bênh vực, nói:

"Niên Niên nhà chúng ta vừa xinh đẹp lại đáng yêu thế này mà lại không thích! Tên đó cứ sống cô đơn tới già đi!"

"..."

Lộ Niên Niên cười nói:

"Đúng vậy."

Cô ấy ôm cánh tay của Lộ Tuệ Tuệ.

"Anh ấy đúng là có mắt như mù! Không thích em chính là sai lầm lớn nhất của anh ấy."

“Ừ.”

Lộ Tuệ Tuệ dỗ dành cô ấy.

“Chị mà là con trai, chị nhất định sẽ thích em.”

Lộ Niên Niên: “Còn em nếu em là con trai, chắc chắn sẽ cướp chị từ tay Bùi Chi Hành.”

“?”

Lộ Tuệ Tuệ ho khan một tiếng, đổi chủ đề:

"Trở lại câu chuyện chúng ta vừa nói thôi."

Lộ Niên Niên: "Hả?"

Lộ Tuệ Tuệ nhắc.

“Niên Niên, em biết gần đây chị đang giảm béo phải không? Chị đã nói với em là kích thước sườn xám phải thu nhỏ một chút, chị phải giảm béo mà."

"Em biết mà."

Lộ Niên Niên mở ứng dụng đặt đồ ăn.

“Thế nên là?"

Lộ Tuệ Tuệ nhìn màn hình đang hiện những món ngon trên điện thoại của cô ấy mà nuốt nước miếng:

"Thế nên là tối nay chị chỉ có thể uống nước thôi."

Lộ Niên Niên khó hiểu quay đầu nhìn cô, nói.

“Hả?”

Lộ Tuệ Tuệ nghịch nghịch tóc mái của cô ấy.

 

“Có muốn nhịn ăn cùng chị không?"

Lộ Niên Niên im lặng như tờ, nhìn cô rồi lại nhìn sang ứng dụng đặt thức ăn.

"Chị Hạ Lỵ tàn nhẫn vậy à?"

"Phải."

Lộ Niên Niên phụng phịu.

"Dạ."

Cô ấy gật đầu, thoát ứng dụng, nhắm mắt làm ngơ.

“Vậy chúng ta cùng uống nước.”

 

Thực ra Uông Trân cũng muốn cô ấy giảm cân, ngày kia cô ấy phải mặc váy đi dự sự kiện, là một nghệ sĩ nữ thì tất nhiên càng gầy càng tốt rồi.

Nhưng Lộ Niên Niên rất thích ăn uống, có lúc cô ấy làm nũng, Uông Trân lại cũng không thể làm được gì, chỉ cần cô ấy không vượt giới hạn cân nặng thì bình thường cô ấy muốn ăn như nào cũng được.

Đêm đó, hai chị em đều vô cùng kiên quyết, chỉ uống nước lọc rồi lên mạng, đáp trả mấy lời nói xấu.

“Chị ơi! Anti-fan này thật quá đáng! Người này dùng ảnh xấu của chị thì thôi đi, lại còn ghép nó với con lợn, làm em thèm ăn quá đi.”

Lộ Tuệ Tuệ: “... Ở nick chị còn có một tên anti em, còn ghép em với ảnh đồ ăn của mình lên mạng, toàn tôm hùm đất! Thật đáng ghét.”

Lộ Niên Niên: “Đáng ghét quá đi!”

Một đêm trôi qua, nói dài không dài mà nói ngắn thì cũng không ngắn.

Hai chị em nỗ lực mắng chửi anti cho nhau, mắng tới tận khuya mới ôm cơn đói tiến vào giấc ngủ.

Trong mơ đầy những món ăn ngon.

Ngày hôm sau, Nhạc Nhạc mở cửa bước vào phòng Lộ Tuệ Tuệ, cô ấy ngơ ra một lúc.

“Chị Tuệ Tuệ ơi.”

Cô ấy chỉ vào chai nước khoáng trống rỗng trên bàn cà phê trong phòng khách: “Chị uống nhiều nước như vậy, có sợ bị phù nề không?”

“...”

Lộ Tuệ Tuệ: “Đây là chị với Niên Niên cùng uống.”

Nhạc Nhạc: “A? Cô ấy cũng chưa ăn à?”

Nghe vậy, Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ấy, kiêu ngạo nói:

“Em không hiểu tình chị em sâu sắc của bọn chị đâu. Thấy chị không được ăn cơm, Niên Niên chắc chắn là nuốt không nổi. Em ấy nhịn cùng chị đó.”

Nhạc Nhạc: “...”

Cô ấy quả thực không hiểu, chỉ có chút đồng cảm với Lộ Niên Niên.

Lộ Tuệ Tuệ ngáp một cái, lê giày nói.

“Đi, đi ăn sáng đi. Nếu còn không ăn nữa chắc chị sẽ ăn mất Niên Niên đang ngủ bên cạnh mất.”

Cô đã đói đến mức ăn bất chấp rồi.

Nhạc Nhạc nghẹn ngào, dở khóc dở cười.

“Chị rốt cuộc là đói đến mức nào vậy?”

“Em không hiểu đâu.”

Lộ Tuệ Tuệ tựa vào cửa nghĩ, nếu như Nhạc Nhạc ôm một chiếc bụng đói lên mạng cãi nhau với anti-fan, thỉnh thoảng bọn anti còn thả mấy tầm hình đồ ăn thì cô không tin Nhạc Nhạc có thể chịu nổi.

Sở dĩ tối qua cô và Lộ Niên Niên có thể vượt qua được, hoàn toàn là dựa vào sự tự giác tu dưỡng bản thân của một nữ diễn viên.

“Chị Niên Niên thì sao?”

Nhạc Nhạc nhìn quanh phòng.

“Hôm nay cô ấy không làm việc à?”

“Không. Mai em ấy mới làm. Đợi em ấy dậy thì em gọi đồ ăn ngoài cho em ấy. Còn nếu như em ấy muốn đến phim trường thì em đi đón nhé.”

Lộ Tuệ Tuệ dặn dò.

“Nói với lễ tân một câu, chưa cần dọn phòng vội.”

Nhạc Nhạc gật đầu đồng ý.

Khi Lộ Tuệ Tuệ đến trường quay thì Giang Húc đã tới rồi.

Cả hai đều diễn vào buổi sáng, nhưng trước đây thường là Lộ Tuệ Tuệ đến sớm nhất nên bây giờ thấy anh ấy, cô có chút bất ngờ.

“Anh đến sớm thế à?”

Lộ Tuệ Tuệ chào hỏi.

“Ăn sáng chưa?”

Giang Húc gật đầu.

Lộ Tuệ Tuệ cười ngượng.

“Tôi còn chưa ăn sáng, anh có phiền nếu tôi ăn sáng trong phòng trang điểm không?”

Hai người đều không đóng vai chính nên không có phòng thay đồ riêng, đều dùng chung với mọi người.

Giang Húc lắc đầu.

“Không phiền đâu.”

Anh ấy dừng lại một chút, nhẹ giọng nói.

“Cô cứ tự nhiên đi.”

“Cảm ơn.”

Lộ Tuệ Tuệ mở món hoành thánh nhỏ cô đã gói sẵn, chỉ có buổi sáng là cô có thể ăn mấy món có nhiều tinh bột, buổi trưa là ăn đồ giảm béo, buổi tối uống nước lọc.

Hạ Lỵ đã sắp xếp các bữa ăn trong ngày cho cô một cách rõ ràng.

Vừa mở hộp ra, mùi thơm đã tràn ngập và lan tỏa khắp phòng thay đồ.

Lộ Tuệ Tuệ đói đến mức bụng kêu ùng ục, cô uống nửa chai nước trước khi ăn.

Bát hoành thánh còn hơi nóng, cô ăn vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng, gần như không phát ra âm thanh.

Nếu như không phải mùi vị quá thơm ngon, Giang Húc suýt chút nữa đã bỏ qua.

Bình Luận (0)
Comment