Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí

Chương 58

Một mặt hận người đàn ông làm tổn thương cha mẹ của mình, một mặt lại hận bản thân, biết rõ đây là kẻ thù của mình, nhưng vẫn không khống chế được động lòng với anh ta, giao cả trái tim cho anh ta.

Ngày qua ngày, Lộ Niên Niên cảm thấy tinh thần của mình sắp phân liệt.

Cảnh ngược đêm khuya kết thúc, Lộ Niên Niên ôm Uông Trân khóc lóc kể lể.

“Chị Trân! Chúng ta hủy hợp đồng đi, em không quay nữa, ngược c.h.ế.t em rồi.”

Uông Trân: “...”

Chị ấy vỗ vai Lộ Niên Niên, liếc cô ấy một cái, hỏi.

“Không kiếm tiền nữa à?”

Lộ Niên Niên lắc đầu.

“Không kiếm nữa.”

Cô ấy lại không thiếu tiền.

Uông Trân nhướng mày.

“Thật sao?”

 

“Đúng vậy.”

Lộ Niên Niên bị dày vò nói.

“Chị Trân, chị bẻ ngón tay đếm thử xem, em đã thức bao nhiêu đêm để diễn, còn diễn với nam chính.”

Cô ấy nhỏ giọng phàn nàn.

“Em xem cảnh quay khác và cảnh diễn đêm của nam chính đều là tình ý nồng nàn, mà em thì sao, mỗi ngày bị nam chính 'ngược đãi'.”

Cô ấy không hiểu.

“Chị nói xem, thái độ của nam chính đối với nữ chính, sao mà nữ chính có thể yêu anh ta được chứ!”

Uông Trân nghĩ.

 

“Chuyện này phải hỏi em rồi.”

Lộ Niên Niên: “?”

Uông Trân.

“Không phải em yêu nam chính sao?”

Lộ Niên Niên: “... Đó là vì em theo kịch bản mà.”

Đổi lại là bản thân cô ấy, cô ấy còn lâu mới yêu loại nam chính rác rưởi này, mỗi tối hành hạ cô ấy, anh ta phê tấu chương của hạ thần bắt cô ấy phải ở bên cạnh mài mực tới ba giờ sáng, nam chính bị bệnh à?

Uông Trân bị cô ấy chọc cười, nhắc nhở.

“Vậy em nghĩ kỹ rồi sao, thật sự không muốn diễn nữa thì chị đi hủy hợp đồng cho em.”

Chị ấy dừng lại một chút, nói.

“Nhưng thù lao đóng phim này của em rất cao, tiền hủy hợp đồng đoán chừng không rẻ.”

Lộ Niên Niên: “Tiền tiết kiệm của em trả nổi không?”

“Hẳn là trả nổi đó.”

Uông Trân đùa cô ấy.

“Nhưng có phải em quên một chuyện không?”

“Chuyện gì?”

Bây giờ đầu óc của Lộ Niên Niên choáng váng, buồn ngủ muốn chết.

Uông Trân: “Em còn phải nuôi chị gái và bố nữa.”

Lộ Niên Niên: “...”

Cô ấy lập tức té xỉu.

Uông Trân nhìn cô ấy diễn một lúc, cười hỏi.

“Còn hủy hợp đồng nữa không?”

“Không.”

Lộ Niên Niên nghiêm mặt một giây, nhỏ giọng.

“Chị nói đúng, em còn phải nuôi chị gái.”

Uông Trân bật cười.

“Tình cảm của em đối với Lộ Tuệ Tuệ, chị thật sự không hiểu.”

Lộ Niên Niên cong môi, nói khẽ.

“Chị Trân, những thứ này là em nợ chị ấy.”

Mặc dù cô ấy không cảm thấy mình là tu hú chiếm tổ chim khách, nhưng nếu Lộ Cảnh Sơn và Tô Từ không nhặt cô ấy về nhà, bây giờ cô ấy có thể ngay cả mạng sống cũng không còn.

Huống chi mười mấy năm nay, cô ấy sống thuận buồm xuôi gió ở nhà họ Lộ, lại nhận được chăm sóc của Lộ Cảnh Sơn, cho cô ấy có được tất cả như bây giờ, vì thế cô ấy cảm thấy dù mình có đem toàn bộ tiền tiết kiệm cho Lộ Tuệ Tuệ, đối tốt với chị ấy một chút, cũng không có gì là quá đáng.

Đây là thứ cô ấy nên cho cô.

Uông Trân miễn cưỡng có thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy.

Chị ấy vỗ vai cô ấy.

“Vậy thì biểu hiện cho tốt, bây giờ đi trang điểm lại, quay xong cảnh hôm nay sẽ kết thúc công việc.”

“Vâng.”

Lộ Niên Niên tủi thân, đôi mắt tha thiết mong chờ nhìn Uông Trân.

“Vậy sau khi kết thúc công việc em có thể ăn tôm hùm đất không?”

Uông Trân: “... Tôm hùm đất đã bán hết rồi, chị đi đâu mua cho em?”

Lộ Niên Niên: “Được rồi.”

Nói đến đây, cô ấy mặt mày hớn hở nói.

“Chị Trân, sức ảnh hưởng của chị em lớn lắm đó.”

Ngay cả tôm hùm đất cũng bán hết. Thật lợi hại.

Uông Trân: “...”

Chị ấy bất đắc dĩ gật đầu, giống như cho có lệ.

“Lớn lớn lớn.”

Hết cách, bây giờ Uông Trân phát hiện, chị ấy chỉ thuận theo lời của Lộ Niên Niên khen Lộ Tuệ Tuệ nhiều hơn mới có thể tìm được chút cảm giác tồn tại ở chỗ nghệ sĩ của mình.

Nghĩ đến đây, Uông Trân thở dài thúc giục cô ấy.

“Nhanh đi trang điểm lại đi!”

Lộ Niên Niên bĩu môi, cô ấy thật sự không muốn mài mực cho nam chính tàn bạo này, đợi lát nữa cảnh quay kia còn bị anh ta chê mài mực không tốt.

Chê cô ấy làm không tốt, có bản lĩnh thì anh ta tự làm đi! Lộ Niên Niên chửi bậy trong lòng.

Uông Trân nhìn vẻ mặt hay thay đổi của cô ấy, cắn răng nói.

“Em đóng máy sớm một chút, nhận tiền thù lao sớm rồi nuôi chị của em.”

Lộ Niên Niên: “Em đi ngay đây!”

Tác giả có lời muốn nói:

Niên Niên: Chị gái là người giúp tui nỗ lực nhất.

Uông Trân: Mệt mỏi.

Sếp Bùi: Tại sao không để tôi nuôi bà xã.

Tuệ Tuệ: Anh không xứng.

Lộ Tuệ Tuệ xuống máy bay mới liên lạc với Tiểu Thu.

Lúc này đã là đêm khuya, sau khi biết Lộ Niên Niên còn đang quay phim, Lộ Tuệ Tuệ dẫn theo Nhạc Nhạc đi thẳng tới đó.

Lúc hai người đến, phim trường yên ắng, Lộ Niên Niên đang quay phim trong phòng, ngoan ngoãn nửa quỳ bên cạnh hoàng thượng mài mực.

Cô ấy mặc đồ diễn rất dày, tuy trang điểm tinh xảo, nhưng có thể nhìn ra mệt mỏi, hiển nhiên là một bé đáng thương đang rất tủi thân.

Lộ Tuệ Tuệ dám khẳng định, sau khi bộ phim này được phát sóng, Lộ Niên Niên nhất định sẽ thu hút không ít fan mama.

Thấy cô, Uông Trân không bất ngờ một chút nào.

Tiểu Thu đã báo cho chị ấy trước khi cô đến.

“Vất vả.”

Uông Trân cười chào hỏi Lộ Tuệ Tuệ, đè giọng nói.

“Từ Hải Thành qua đây à?”

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu, tháo khẩu trang xuống, thấp giọng hỏi.

“Niên Niên quay xong cảnh hôm nay là kết thúc công việc ư?”

Uông Trân gật đầu.

“Đúng vậy.”

Chị ấy nói.

“Phim cổ trang không dễ quay.”

 

Dứt lời, đạo diễn hô một cái.

“Cắt.”

Đạo diễn nhìn về phía chuyên viên trang điểm.

“Lớp trang điểm của hai người trôi rồi, dặm lại một chút.”

Thời tiết quá oi bức, cho dù là buổi tối, hai người hơi động là có thể đổ mồ hôi, lớp trang điểm trên mặt sẽ trôi hết.

Chuyên viên trang điểm tiến lên, lúc dặm lại lớp trang điểm cho hai người, Lộ Niên Niên ở bên cạnh học lời thoại. Học mãi, bỗng nhiên cô ấy quay đầu lại, nhìn thẳng ra ngoài cửa.

Sau khi nhìn thấy Lộ Tuệ Tuệ đứng cách đó không xa, Lộ Niên Niên không tin được mở to hai mắt, miệng cũng há to.

Cô ấy hít một hơi, muốn gọi chị, lại nghĩ tới có nhiều nhân viên công tác xung quanh, sợ để lộ gì đó.

 

Lộ Niên Niên không có cách nào, chỉ có thể nhịn xuống.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn vẻ mặt của cô ấy, há môi không phát ra tiếng, nói với cô ấy.

Đợi em quay xong.

Lộ Niên Niên gật đầu.

Vâng.

Đạo diễn ở bên cạnh nhìn thấy, khó hiểu hỏi.

“Lộ Niên Niên đang nói chuyện với ai vậy?”

Giám sát không chú ý, nhìn xung quanh, không phát hiện người khả nghi.

“Không rõ lắm.”

Trang điểm xong, bỗng nhiên Lộ Niên Niên hăng hái hẳn lên.

Mài mực mài hăng hái hơn, Nhiếp Văn Trạc diễn vai nam chính là hoàng thượng cũng phát hiện ra.

Anh ta nhìn Lộ Niên Niên mài mực, bỗng nhiên không nói được lời thoại.

“Cắt!”

Đạo diễn ngước mắt nhìn về phía bọn họ, khó hiểu nói.

“Văn Trạc, quên thoại à?”

Nhiếp Văn Trạc im lặng, ra hiệu.

“Đạo diễn, Niên Niên mài mực như vậy, tôi lại mắng cô ấy, đến lúc phát sóng khán giả sẽ mắng tôi mất.”

Đạo diễn ngẩng đầu nhìn.

Ông ấy nghẹn, nhìn về phía Lộ Niên Niên.

“Niên Niên, cô đừng mài tốt như thế, tốt nhất là cô nên vẩy mực ra ngoài, để Văn Trạc mắng cô.”

Ông ấy nghiêm túc phân tích nội dung bộ phim.

“Dù sao cô cũng là một công chúa vai không thể vác, tay không thể nâng, từ nhỏ chưa từng làm những chuyện lặt vặt này, mài mực cũng sẽ không mài tốt như thế.”

Lộ Niên Niên: “...”

Cô ấy nghẹn họng, nhỏ giọng.

“Đạo diễn, trong phim tôi là người thông minh.”

Mài mực thôi mà, cô ấy cảm thấy mình nhìn mấy lần là biết rồi.

Đạo diễn trừng mắt nhìn cô ấy.

“Lại một cảnh nữa, Niên Niên nhớ vẩy mực ra bên cạnh.”

Lộ Niên Niên thỏa hiệp.

“Được thôi.”

Cô ấy có thể làm sao bây giờ, mặc dù trong lòng cảm thấy nội dung bộ phim này rất ngốc, nhưng nhận thì đã nhận rồi, có ngốc cũng phải diễn cho xong.

Khi đạo diễn tuyên bố qua, Lộ Niên Niên phấn chấn như trúng năm triệu.

Cô ấy vui mừng hớn hở kêu lên.

“Đạo diễn, tôi về đây, mọi người vất vả rồi!”

Nhân viên công tác dở khóc dở cười.

“Sao hôm nay Niên Niên vui vậy?”

“Hu hu hu, cô ấy vẫn luôn như vậy, hạt dẻ cười.”

Người của đoàn làm phim ở cùng Lộ Niên Niên đều khá là vui vẻ, cô ấy là một người lạc quan, trên cơ bản không có cảm xúc tiêu cực, mỗi ngày vui vẻ, bị chửi nhiều nhất cũng chỉ chẹp miệng, nước mắt lưng tròng nói lý lẽ với đạo diễn.

Tất nhiên, bình thường cô ấy cũng nói không lại đạo diễn.

-

C.ởi đồ hóa trang, tẩy trang xong, Lộ Niên Niên mặc áo T-shirt quần đùi đơn giản chạy tới trước mặt Lộ Tuệ Tuệ.

“Chị ơi.”

Cô ấy nhỏ giọng gọi.

“Sao chị tới đây?”

Lộ Tuệ Tuệ cong môi cười, đưa bình giữ nhiệt cho cô ấy.

“Uống chút nước đi.”

Cô vuốt tóc mái cho cô ấy, cười dịu dàng, nói.

“Đã hứa với em, tới thăm ban em.”

Ánh mắt Lộ Niên Niên sáng ngời, lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời đêm.

“Vậy chị có thể ở lại đây bao lâu?”

Cô ấy buồn rầu.

“Mấy ngày này hình như em rất nhiều cảnh diễn.”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ấy.

“Vậy chị ở phim trường xem em đóng phim.”

Nói xong, cô hỏi.

“Có tiện không?”

“Có, có tiện.”

Lộ Niên Niên vội vàng nói.

“Em nói với đạo diễn một tiếng là được rồi, chị cũng không phải là phóng viên truyền thông, bọn họ không để ý đâu.”

Lộ Tuệ Tuệ: “Được.”

Mấy người kết thúc công việc trở về.

Đêm đã khuya, bọn họ cũng không có ý định ở lâu bên ngoài.

Trước khi đến, Lộ Tuệ Tuệ đã bảo Nhạc Nhạc đặt một phòng ở cùng khách sạn với mấy người Lộ Niên Niên, đoàn người đến khách sạn, Lộ Tuệ Tuệ bảo Nhạc Nhạc vào làm thủ tục nhận phòng.

Lộ Niên Niên quấn lấy cô.

“Chị, chị đặt phòng chưa? Muốn ngủ với em không?”

Bình Luận (0)
Comment