Anh nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói.
“Chú Lộ, cháu về trước đây, mọi người ngủ sớm một chút ạ.”
Anh hơi dừng lại, nhìn Lộ Tuệ Tuệ một cái.
“Việc khác mai tôi nói với em sau.”
Lộ Tuệ Tuệ: “… Được.”
Nhìn Bùi Chi Hành rời đi, hai bố con mới đóng cửa vào nhà.
Lộ Cảnh Sơn phải kiểm tra đi kiểm tra lại, xác định chắc chắn cô không bị thương cũng không bị dọa sợ, mới giục cô về phòng nghỉ ngơi.
Còn kẻ đã ném chai nước kia, bọn họ tự khắc có biện pháp xử lý.
Cả một ngày ngược xuôi như vậy, Lộ Tuệ Tuệ sớm đã mệt rã rời.
Cô gật đầu đồng ý, quyết định ném những việc đó sang ngày mai xử lý, về phòng nghỉ ngơi.
Bên này, đi ra khỏi sân nhà họ Lộ, Bùi Chi Hành đi về phía nhà mình.
Kỳ thật nhà họ Bùi có chỗ ở khác, nhưng ngoại trừ căn chung cư thì đây là nơi gần tập đoàn Kinh Thịnh nhất.
Hơn nữa bây giờ Nghiêm Tư Nhân đã trở lại nên dạo này Bùi Chi Hành vẫn luôn về đây nghỉ ngơi.
Về đến nhà, trong nhà im ắng.
Nghiêm Tư Nhân cùng mấy dì giúp việc trong nhà đều đã đi ngủ, Bùi Chi Hành về phòng mình rửa mặt. Trước khi ngủ, anh còn nâng tay mình nhìn chằm chằm trong giây lát, không rõ ý gì mà khẽ nhướng mày.
…
Hôm sau, Hạ Lỵ đón Lộ Tuệ Tuệ đến công ty.
“Lý Mặc đã trở lại.”
Hạ Lỵ nói với cô.
“Lát nữa đến công ty, tình huống cụ thể đã nói với chị rồi.”
Hạ Lỵ nhíu mày.
“Kẻ kia chỉ khăng khăng mình là anti fans của em, không thích em nên mới làm như thế.”
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu.
“Vâng.”
Hạ Lỵ nhìn cô, khẽ mím môi.
“Nếu tên đó vẫn không thay đổi lời khai thì sự việc lần này tên đó chỉ bị giam mấy ngày rồi lại được thả ra.”
Lộ Tuệ Tuệ tiếp tục gật đầu.
“Em biết.”
Cô nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Hạ Lỵ, khẽ trấn an chị ấy.
“Chị Hạ Lỵ, nếu đối phương đã dám làm như thế thì đã chắc chắn có đường lui rồi.”
Không có khả năng để cho bọn cô nắm được điểm gì.
Hạ Lỵ “ừ” một tiếng.
“Chị hiểu mà, nhưng mà vẫn thấy tức quá đi mất.”
Chị ấy cắn răng nói.
“Có cạnh tranh gì mà không quang mình chính đại cạnh tranh? Ở sau lưng làm khùng làm điên như thế đối phó kiểu gì?”
Lộ Tuệ Tuệ nhịn cười, vỗ vai chị ấy.
“Chúng ta về sau chú ý hơn là được.”
“Đúng thế.”
Hạ Lỵ nhìn qua cô.
“Cũng may sếp Bùi còn sắp xếp thêm một trợ lý cho em.”
Lộ Tuệ Tuệ không hiểu sao chị ấy lại nhắc đến Bùi Chi Hành rồi.
Cô nhẹ nhàng đáp lời, nói tránh đi.
“Tên kia giờ tạm thời cũng chỉ có thể xử lý như vậy.”
“Đúng vậy.”
Hạ Lỵ nói.
“Tên đó mà không thay đổi lời khai thì chúng ta cũng không có biện pháp gì.”
Lộ Tuệ Tuệ hiểu rõ, cũng không quá tức giận.
Thật ra cô đã đoán trước được kết quả là như thế rồi, đối phương dùng lý do mình là anti fans là có thể trốn tránh được trừng phạt.
Đến công ty, Quý Minh Tân vừa thấy Lộ Tuệ Tuệ, cũng nói đến việc này.
Anh ta và Bùi Chi Hành nếu muốn gây áp lực lên sở cảnh sát để kéo dài thời gian tạm giam hung thủ cũng không phải không được, nhưng lại không phải kế lâu dài.
Bọn họ đều không tin mấy lời đối phương khai bởi lý do nếu anti fans của Lộ Tuệ Tuệ làm ra hành vi này, hẳn sau lưng phải có người sai phái, có điều tạm thời còn chưa tra ra chứng cứ.
Cho nên trước mắt cũng không thể nói cho Lộ Tuệ Tuệ.
“Vậy việc này trước tiên cứ xử lý như thế nhé?”
Quý Minh Tân nhìn Lộ Tuệ Tuệ, khẽ nói.
“Xin lỗi.”
Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười.
“Sếp Quý xin lỗi cái gì chứ, anti fans của tôi đâu phải là ít.”
Lộ Tuệ Tuệ thở dài.
“Đây là vấn đề của tôi.”
Quý Minh Tân: “Người đẹp thì không có vấn đề.”
Anh ta nói.
“Là do bọn họ có vấn đề.”
Lộ Tuệ Tuệ bị anh ta chọc cười.
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Quý Minh Tân và Hạ Lỵ lại trao đổi về công việc với cô.
“Khi nào vào đoàn phim ‘Hắc Nguyệt Quang’?”
Hạ Lỵ thông báo.
“Hai ngày nữa sẽ đi Cam Sơn để luyện kịch bản trước.”
Quý Minh Tân gật đầu.
“Không còn lịch trình nào nữa phải không?”
Hạ Lỵ: “Ừ.”
Quý Minh Tân nhớ đến một sự kiện, nhíu mày hỏi lại.
“Không phải trước kia cô bảo nhận hợp đồng đại diện cho cô ấy sao?”
Lộ Tuệ Tuệ biết việc này, lần trước Hạ Lỵ đã nói qua với cô, nhưng không đến hai ngày sau Hạ Lỵ lại thông báo hợp đồng đại diện kia đã thất bại.
Hạ Lỵ không nói gì, xoa xoa huyệt thái dương.
“Lúc đó fans của Tuệ Tuệ ít quá, đối tác sợ rằng fans của Tuệ Tuệ không có năng lực mua sắm, cũng không gánh được doanh thu, nên thất bại rồi.”
Quý Minh Tân nhướng mày.
“Sản phẩm gì?”
“Một thương hiệu dưỡng da nhỏ của nước ngoài.”
Hạ Lỵ lại ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo của Lộ Tuệ Tuệ, nói.
“Không được, chị cảm thấy không thể lãng phí gương mặt này được, để chị đi tìm sản phẩm dưỡng da cho em đại diện.”
Lộ Tuệ Tuệ bật cười.
“Chị Hạ Lỵ, không bắt buộc phải thế.”
Quý Minh Tân chen vào nói.
“Sao lại nói là bắt buộc chứ?”
Anh ta hỏi Lộ Tuệ Tuệ.
“Cô thích nhãn hiệu mỹ phẩm dưỡng da nào?”
Lộ Tuệ Tuệ: “?”
Cô mờ mịt nhìn Quý Minh Tân.
Quý Minh Tân vuốt cằm nói.
“Tôi đi bảo A Hành đi đàm phán cho cô, đảm bảo giành được.”
“….”
Lộ Tuệ Tuệ nghẹn lời.
“Không cần.”
Cô không chút do dự từ chối.
“Mấy hợp đồng đại diện này không cần gấp.”
Ở phương diện này, Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy vẫn rất tốt, cô không có h.am m.uốn mãnh liệt gì về việc nhận quảng cáo.
“Em muốn tìm sản phẩm gì đó phù hợp, sau đó phải là một sản phẩm tốt thực sự.”
Cô nhìn về phía Hạ Lỵ.
“Chị Hạ Lỵ, việc này thật sự không cần gấp, chờ sau này em có nhiều fans hơn, tự khắc nhãn hàng sẽ tìm đến thôi.”
Hạ Lỵ nhìn cô.
“Em không muốn kiếm thêm tiền à?”
“Muốn chứ.”
Lộ Tuệ Tuệ cong môi cười cười.
“Đóng phim nhiều hơn cũng có thể kiếm tiền mà.”
Hạ Lỵ nhìn thấy thần thái tự tin của cô, rất muốn nhắc cô một câu, thù lao đóng phim của cô đang thấp đến đáng thương đó. Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy với tính tình Lộ Tuệ Tuệ bình thản như thế này mới có thể tiến xa hơn được.
Không đua đòi, không gấp gáp tiến tới thành công.
Có điều hai người cũng không nghĩ đến, ngay trưa hôm đó đã có một sản phẩm trong nước tìm đến, để lại lời nhắn cho chị ấy, giải thích mục đích hôm nay đến.
Bọn họ là một nhãn hiệu trong nước còn non trẻ, không nhiều fans lắm, người dùng cũng không quá nhiều, nhưng người đã sử dụng qua đều đánh giá cao, danh tiếng rất tốt.
Trước đây nhãn hàng không có nhiều tiền, không mời được người đại diện, nên cũng không làm tuyên truyền được.
Năm nay, họ đã có kế hoạch muốn tìm người đại diện nhưng lại tìm mãi không được người phù hợp.
Ngân sách đã không còn là vấn đề, vấn đề là không tìm được người mình thích.
Khoảng thời gian trước có người nhắn vào Weibo chính thức của nhãn hàng, đề cử Lộ Tuệ Tuệ với họ.
Bởi vậy, nhãn hàng cũng đã quan sát Lộ Tuệ Tuệ một thời gian. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp của Lộ Tuệ Tuệ, bọn họ đã cảm thấy cô rất thích hợp, nhưng lại sợ cô báo giá quá cao, cũng lo rằng cô không thích dùng các sản phẩm trong nước, không đồng ý quảng cáo cho sản phẩm của họ.
Mãi tới hôm nay, người phụ trách của nhãn hàng không nhịn được, ôm tâm lý cầu may chuyển lời cho Hạ Lỵ.
Hẹn gặp được Lộ Tuệ Tuệ hay không, làm người chung quy cũng nên có hi vọng.
Ngộ nhỡ được thì sao.
Xem xong tin nhắn của đối phương, Lộ Tuệ Tuệ suy nghĩ.
“Chị Hạ Lỵ, trước tiên chúng ta mua dùng thử một bộ sản phẩm đi.”
Hạ Lỵ sửng sốt.
“Em muốn nhận?”
Chị ấy nhìn vào báo giá mà đối phương đưa ra, nhíu mày.
“Giá cả này thấp hơn thị trường đó.”
Lộ Tuệ Tuệ: “Nhãn hiệu vừa khởi nghiệp, không có tiền là chuyện bình thường mà."
Cô nói đùa.
“Chớ khinh thiếu niên nghèo.”
Hạ Lỵ liếc nhìn cô.
Lộ Tuệ Tuệ thản nhiên.
“Thực ra trước đây em dùng rất nhiều sản phẩm trong nước mà.”
Cô nói.
“Em không cảm thấy các sản phẩm dưỡng da trang điểm trong nước kém nước ngoài, tất nhiên với các thương hiệu lớn có nhiều thứ chúng ta không so được, người ta dù sao cũng gây dựng cả mấy chục năm đến trăm năm mà. Nhưng so với các nhãn hiệu nhỏ mới thành lập của nước ngoài, em cảm thấy nhiều sản phẩm trong nước thắng tuyệt đối.”
Hạ Lỵ nhìn cô.
“Rồi sau đó?”
“Em muốn dùng thử, nếu dùng tốt thì nhận cái này đi.”
Cô nói.
“Cứ từ từ, tiền không phải là quan trọng nhất. Sản phẩm tốt, có danh tiếng tốt mới quan trọng nhất.”
Hạ Lỵ bị cô thuyết phục.
“Được, vậy để chị phản hồi lại cho bên kia.”
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu.
...
Hai ngày tiếp theo, Lộ Tuệ Tuệ đều nằm ở nhà lười biếng.
Trước đêm đi đến Cam Sơn đọc kịch bản, Lộ Tuệ Tuệ nhận được lời mời sang nhà Bùi Chi Hành.
Nghiêm Tư Nhân về nước một thời gian, giờ lại ra nước ngoài đi cùng bố của Bùi Chi Hành.
Trước khi đi muốn gặp cô, cùng ăn một bữa cơm.
Lúc Lộ Tuệ Tuệ đến, Nghiêm Tư Nhân đang làm đồ ăn cùng dì giúp việc trong bếp.
“Tuệ Tuệ đến rồi.”
Nghiêm Tư Nhân nhìn thấy cô đến còn mang theo quà, dở khóc dở cười.
“Đến là được rồi còn quà cáp làm gì?”
Lộ Tuệ Tuệ ý bảo.
“Đây là mấy món mà chú dì ở nước ngoài không mua được đâu ạ, đồ đặc sản con mang từ Hải Thành về đó.”
Nghe vậy, Nghiêm Tư Nhân nhướng mày.
“Chỉ có chú dì có thôi à?”
Lộ Tuệ Tuệ: “Dạ?”
Cô sửng sốt, vừa quay đầu lại bắt gặp Bùi Chi Hành vừa từ bên ngoài trở về. Cô chớp mắt, nghĩ nghĩ rồi nói.
“Cho ba người ạ.”
Nghiêm Tư Nhân bật cười.
“Được.”
Bà ấy nói.
“Bùi Chi Hành cũng có một phần đúng không?”
Lộ Tuệ Tuệ “vâng” một tiếng, có chút ngượng ngùng.
“Nếu dì thích, về sau cứ gọi điện thoại cho con, con gửi thêm cho dì.”
Nghiêm Tư Nhân: “Được.”