Có thể tưởng tượng được tin này truyền ra ngoài sẽ khiến người ta ngạc nhiên thế nào.
Lộ Tuệ Tuệ chỉ lên sân khấu hát một bài rồi xuống.
Lúc đi xuống, chân cô rất run, đứng cũng không vững.
Lúc cô đang thở d.ốc, mím môi kiên trì tiến về phía trước, một cánh tay đập vào mắt cô. Bùi Chi Hành đứng khoanh tay nheo mắt nhìn cô, trầm giọng nói.
“Bám vào tôi!”
“...”
Lộ Tuệ Tuệ thật sự hơi mệt, cô do dự một lúc, không ngượng ngùng nữa, nắm c.h.ặ.t t.a.y Bùi Chi Hành trở lại hậu trường tìm ghế ngồi xuống, bấy giờ cô mới cảm thấy mình có thể thở bình thường được.
“Có... ổn không?”
Lộ Tuệ Tuệ hỏi.
Không đợi Bùi Chi Hành kịp nói gì, nhân viên công tác bên cạnh đã thốt lên.
“Tuệ Tuệ, cô làm tốt lắm!”
“Tuệ Tuệ, giọng hát của cô rất hay! Sao trước đây lại bảo hát không hay chứ?”
“Trời ạ! Tuệ Tuệ, tôi mê mẩn cô ở trên sân khấu luôn rồi, cô quyến rũ quá đi!”
“...”
Nhân viên công tác của Tống Tinh Trì nói vậy, Lộ Tuệ Tuệ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Bùi Chi Hành như đang hỏi... thật hay đùa vậy?
Tại sao cô lại cảm thấy mọi người đang phóng đại thế nhỉ?
Bùi Chi Hành rũ mắt nhìn cô, gật đầu với ánh mắt nghi ngờ của cô, nói cho cô biết... đó là thật.
Cô thật sự rất xinh đẹp, rất quyến rũ, rất mê hoặc lòng người.
Lộ Tuệ Tuệ hơi ngẩn người, đang định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại cô nhờ Bùi Chi Hành giữ hộ trước khi lên sân khấu vang lên, là Hạ Lỵ gọi tới.
“Thành công rồi!”
Cô vừa mới bắt máy, giọng điệu kích động của Hạ Lỵ đã vang lên.
“Quá ư là thành công luôn!”
Lộ Tuệ Tuệ mím môi dưới.
“Em không làm hỏng việc chứ?”
Hạ Lỵ: “Nếu em coi đó là làm hỏng việc, vậy thì tất cả mọi người đều mong em tới phá hỏng buổi biểu diễn của họ đó!”
Chị ấy kích động không thôi.
“Trước đây sao em không nói với chị là em biết hát chứ?”
“Giờ mới học.”
Lộ Tuệ Tuệ báo cáo.
Hạ Lỵ: “... Em gài chị đúng không?”
Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
“Em biết hát nhưng chỉ giới hạn trong KTV, trước đây chưa từng lên sân khấu kiểu này bao giờ.”
Cho nên cô cũng không biết mình hát như thế nào.
Hạ Lỵ nghĩ tới tình hình lúc trước của cô, biết cô không lừa mình.
“Được rồi.”
Chị ấy nói.
“Với giọng hát này của em, nếu không phải biết em chưa từng học thanh nhạc, chị còn muốn nhận chương trình ca nhạc cho em rồi đó!”
Lộ Tuệ Tuệ không nghĩ nhiều, vội vàng ngăn cản.
“Thôi quên chuyện đó đi.”
Hạ Lỵ “ừm” một tiếng.
“Các em định bao giờ rời đi, muốn tham gia tiệc chúc mừng của Tống Tinh Trì không?”
“Không đâu.”
Lộ Tuệ Tuệ nói.
“Em phải về nghỉ ngơi sớm, mai còn ra sân bay nữa.”
Hạ Lỵ: “Được rồi, vậy về đến nhà thì nói với chị một tiếng, ngày mai chắc sếp Bùi sẽ tiễn em nhỉ?”
“Vâng.”
Lộ Tuệ Tuệ nhìn người đứng bên cạnh mình, nhẹ giọng nói:
“Anh ấy kiên quyết lắm.”
Hạ Lỵ cười khẽ, lẩm bẩm:
“Tổng giám đốc xui xẻo đến mấy cũng không xui xẻo như vậy.”
Chỗ Lộ Tuệ Tuệ rất ồn nên không nghe rõ.
“Chị nói gì cơ?”
“Không có gì.”
Hạ Lỵ nói.
“Đúng rồi, chị vừa nhận được tin này, có phải Lộ Tình Họa chị gái của em không?”
Lộ Tuệ Tuệ: “... Phải.”
Cô rũ mắt, thấp giọng hỏi:
“Sao vậy?”
Hạ Lỵ cười khẽ.
“Chị vừa biết chuyện này, không phải đêm nay cô ấy có show diễn sao? Ekip bên đó vẫn đang tìm cách mua hot search để cô ấy lên top một, trước khi em xuất hiện, trông có vẻ sắp lên rồi, kết quả sau khi em và Tống Tinh Trì xuất hiện, độ hot của cô ấy nhanh chóng bị áp xuống.”
Chị ấy tạm dừng, thấp giọng nói.
“Chắc là không liên quan tới chúng ta chứ?”
Lộ Tuệ Tuệ im lặng vào giây, hỏi chị ấy:
“Hot search của chúng ta là mua sao?”
“Đương nhiên là không rồi!”
Hạ Lỵ “chậc” một tiếng.
“Em đang khinh thường bản thân hay khinh thường Tống Tinh Trì vậy? Sao nam đỉnh lưu tổ chức buổi biểu diễn độ hot vốn đã cao rồi! Dù đã biết trước nhưng fans của Tống Tinh Trì cũng không thể nào nhìn cậu ấy bị đẩy khỏi top một hot search được, với lại bây giờ còn có thêm cả em.”
Khi Hạ Lỵ biết tin này, chị ấy thật sự cảm thấy vận may của Lộ Tình Họa không được tốt.
Nếu cô ta bắt đầu biểu diễn vào thời điểm khác thì có thể sẽ không phải tốn tiền mua cũng lên được top một. Nhưng cô ta lại gặp phải một Tống Tinh Trì kết hợp với một Lộ Tuệ Tuệ, không cần nghĩ, cô ta thậm chí còn không lọt vào được top ba.
Dù thiên tài dương cầm trâu bò tới cỡ nào cũng vừa mới về nước, xét từ góc độ nào cũng không thể so sánh với ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí.
Fandom thường xuyên bị người khác diss và xa lánh nhưng chung quy lại vẫn phải thừa nhận rằng, xét về độ hot, không ai bì được họ.
Nghe được lời này, Lộ Tuệ Tuệ yên tâm rồi.
“Vậy thì không cần phải xen vào chị ta.”
Cô cười nhạt.
“Em có phải đăng Weibo không?”
Hạ Lỵ nghĩ.
“Chị thấy cũng được, cứ chụp tạo hình biểu diễn đó đi, chụp đẹp một chút.”
Lộ Tuệ Tuệ: “... Em sẽ cố gắng.”
Cúp điện thoại, Lộ Tuệ Tuệ nhìn về phía Bùi Chi Hành.
“Anh có biết chụp ảnh không?”
Bùi Chi Hành nhìn cô.
Lộ Tuệ Tuệ hơi khựng lại, giải thích.
“Tôi muốn chụp mấy tấm ảnh, anh chụp giúp tôi được không?”
Bùi Chi hành im lặng vài giây, từ từ nói.
“Để tôi thử xem.”
Năm phút sau.
Lộ Tuệ Tuệ nhận lấy điện thoại nhìn những tấm hình Bùi Chi Hành chụp.
Cô càng xem, lông mày càng nhíu lại.
Bùi Chi Hành thấy cô như vậy.
“Xấu lắm sao?”
Lộ Tuệ Tuệ ngước mắt đối diện với anh một lúc lâu, cạn lời một lúc lâu mới nói.
“Không hợp để cho fans xem.”
Bùi Chi Hành: “?”
Lộ Tuệ Tuệ: “Để tôi nhờ người khác chụp hộ tôi vậy.”
Bùi Chi Hành không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy anh có vẻ không vui, Lộ Tuệ Tuệ quay đầu hỏi chuyên viên trang điểm đang nghỉ ngơi.
“Chị ơi, chị có thể chụp giúp em mấy tấm hình không?”
Chuyên viên trang điểm đang định trả lời, nhiếp ảnh gia của Tống Tinh Trì đã tự tiến cử.
“Tuệ Tuệ, để tôi chụp cho cô.”
Lộ Tuệ Tuệ cong môi cười.
“Được, cảm ơn.”
Nhiếp ảnh gia vừa chụp vừa khen.
“Trời ơi, Tuệ Tuệ, với dáng người này của cô thì dù có chụp thế nào cũng đều đẹp.”
Anh ta chỉ huy.
“Nhìn bên này.”
Lộ Tuệ Tuệ làm theo.
Khả năng cảm nhận máy ảnh của cô cũng không tệ lắm, tạo hình nào cũng có thể nắm bắt được.
Chỉ một lát sau, nhiếp ảnh gia đã chụp xong, đưa điện thoại cho cô.
“Cô xem đi, có hài lòng không?”
Vì có những tấm hình Bùi Chi Hành chụp để so sánh, Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy ảnh do nhiếp ảnh gia chụp cứ như đã được photoshop rồi vậy.
Cô gật đầu hài lòng.
“Đẹp lắm, cảm ơn anh.”
Nhiếp ảnh gia cười.
“Sau này có công việc gì, cô cứ gọi tôi.”
Lộ Tuệ Tuệ: “Được thôi.”
Cô nói.
“Chút nữa tôi sẽ hỏi Tống Tinh Trì phương thức liên lạc của anh.”
“Không thành vấn đề.”
Chụp ảnh xong, Lộ Tuệ Tuệ tới trước phòng thay đồ, trốn vào một góc rồi tự sướng mấy tấm.
Nhưng kỹ năng tự sướng của cô cũng tạm ổn, miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
-
Thay đồ diễn ra, cô cảm thấy người mình nhẹ nhõm vô cùng.
Chào hỏi nhân viên của Tống Tinh Trì xong, cô gửi tin nhắn cho Tống Tinh Trì để sau khi buổi biểu diễn kết thúc, cậu ấy có thể đọc được, Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành rời khỏi sân vận động trước. Tống Tinh Trì vẫn còn mấy bài chưa hát xong, nếu chờ cậu ấy hát xong mới về thì cô sợ rằng đêm nay sẽ phải kẹt ở con đường gần sân vận động tầm một hai tiếng mất.
Để đảm bảo an toàn, cô chỉ có thể rời đi trước.
Sau khi lên xe, Lộ Tuệ Tuệ nhìn người đàn ông yên lặng bên cạnh.
“Anh có cảm thấy buổi biểu diễn ồn ào lắm không?”
Bùi Chi Hành nghiêng mắt nhìn chằm chằm đôi mắt mở to của cô trong giây lát, bên tai vẫn luôn văng vẳng giọng hát của cô trên sân khấu.
“Không đến nỗi.”
Lộ Tuệ Tuệ bất ngờ.
“Thật sao?”
Cô tưởng rằng Bùi Chi Hành sẽ vô cùng chán ghét mới đúng.
Bùi Chi Hành “ừm” một tiếng, nhìn cô.
“Bất ngờ vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Lộ Tuệ Tuệ nói thẳng.
“Tôi nghĩ anh sẽ thích những show diễn tao nhã như nhạc kịch chứ?”
Nghe vậy, Bùi Chi Hành cười nói:
“Âm nhạc không phân biệt tao nhã thấp kém.”
Tuy trước đây anh thật sự chưa từng nghe hòa nhạc nhưng không phải vì cảm thấy nó thấp kém mà chỉ là không thích, cũng không muốn tìm hiểu.
Nghe anh nói vậy, Lộ Tuệ Tuệ cũng hơi ngạc nhiên.
Không có thành kiến, rất tốt.
Cô cong môi, dịu dàng nói:
“Tôi cũng thấy vậy.”
Cô thích diễn tấu, cũng thích cả hòa nhạc.
Đang nói chuyện, Lộ Niên Niên lại gọi điện tới.
Trước khi lên sân khấu, Lộ Tuệ Tuệ đã nhìn thấy tin nhắn cô ấy gửi, nói rằng cô ấy không đến được, cô ấy không thể về trước, Lộ Tình Họa nói đến cuối còn cần chào bế mạc với cô ta nữa.
[Chị ơi.]
Vừa bắt máy, Lộ Niên Niên đã kích động không khác gì Hạ Lỵ.
“Chị hát hay quá! Chị giỏi quá đi mất!”
Lộ Niên Niên tâng bốc.
“Chị hát hay như mẹ vậy đó! Lúc chị lên sân khấu, suýt chút nữa làm em tưởng là được nhìn thấy mẹ, nghe hay lắm!”
Lộ Tuệ Tuệ giật mình giây lát, rũ mắt cười.
“Mẹ đã từng hát cho em nghe rồi sao?”
Lộ Niên Niên sửng sốt, đáp:
“Vâng, lúc còn nhỏ đó, mẹ hát rất hay, kéo đàn cũng rất giỏi.”
Lộ Tuệ Tuệ tưởng tượng ra những hình ảnh đó, nhẹ nhàng nói:
“Chị cũng nghĩ vậy.”
Mẹ của nguyên chủ chắc chắn rất đẹp, rất dịu dàng.
Lộ Niên Niên mím môi.
“Có phải em đã nói sai chỗ nào rồi không?”
“Không có.”
Lộ Tuệ Tuệ bật cười.
“Nếu em muốn nghe, về nhà chị sẽ hát cho em nghe?”
Lộ Niên Niên: “Được đó, được đó.”
Cô im lặng vài giây.
“Tháng sau là sinh nhật của bố, chúng ta song ca cho bố nghe có được không?”
Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt, đồng ý ngay mà không do dự.
“Vâng.”
“Chị về đến nhà chưa?”
“Vẫn chưa.”
Lộ Tuệ Tuệ hỏi:
“Công việc của em sắp kết thúc rồi đúng không?”
“Phải.”
Lộ Niên Niên thở dài.
“Nhưng em không về nhà sớm được, chị về thì cứ ngủ một giấc đi.”