Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 120

“…”Doãn Họa nhìn Hứa Hân Đóa một lúc lâu, rồi bỗng cười, có vẻ cảm thấy chuyện này khá thú vị. Bà ấy vừa xem hợp đồng của Hứa Hân Đóa, trong đó có điều khoản không được yêu đương trong một năm, chứng tỏ là hai người không có gì cả, sao bà lại quên mất như vậy?

Doãn Họa không biết Đồng Duyên sẽ cảm thấy thế nào khi nghe Hứa Hân Đóa nói rằng cô đã từ bỏ, nhưng dù sao bà cũng cảm thấy hơi vui vì chuyện này.

Doãn Họa vừa cười vừa đứng dậy nói: “Không sao đâu, các con không yêu đương cũng không sao, khi con lớn lên và muốn yêu đương, ta sẽ giới thiệu cho con một người bạn trai, đảm bảo là rất tuyệt. Còn nếu các con không yêu đương thì… cứ coi nhau như anh em ruột đi, thế nào?”

“Ừm, được.”

Doãn Họa đi qua và xoa đầu Hứa Hân Đóa: “Ta sẽ đối xử với con như con gái ruột, dù sao con cũng là người ta nhìn lớn lên, ta có tình cảm với con, ta cũng rất thích con. Con mạnh mẽ như vậy ta cũng ủng hộ, nhưng đừng quá mệt mỏi, nhớ tự chăm sóc bản thân, làm xong bánh quy thì sớm đi ngủ nhé.”

“Vâng, cảm ơn bác.”

“Khi chỉ có chúng ta, gọi là mẹ đi.”

Hứa Hân Đóa nhìn Doãn Họa, ánh mắt cô sáng lên trong giây lát, không do dự trả lời: “Vâng, mẹ.”

Hai từ đơn giản, nhưng khi Hứa Hân Đóa thốt lên, giọng nói lại run rẩy.

Những năm qua, tình thân trong cô đã dần trở nên nhạt nhòa, cô cảm thấy mình trở thành người lạnh lùng, nhưng lúc này, trái tim cô lại ấm áp. Cô đột nhiên có một người mẹ mới.

Không phải là của Đồng Duyên, mà là tình cảm thực sự của Doãn Họa dành cho cô.

Doãn Họa muốn trở thành mẹ của Hứa Hân Đóa.

Doãn Họa quay lên lầu, với bà, giờ này chắc hẳn là thời gian ngủ, đây là lúc tốt nhất để dưỡng sắc.

Bà đặc biệt chú ý đến vấn đề này.

Hứa Hân Đóa mới nhớ ra và gửi tin nhắn cho Đồng Duyên, thông báo cho cậu biết rằng cô đã về đến nhà và đang làm bánh quy.

Đồng Duyên nhanh chóng trả lời: “Làm bánh quy làm gì vậy?”

Hứa Hân Đóa: “Cho Thiệu Thanh Hòa đó, cậu ấy giúp tôi tìm được công việc, nên tôi làm bánh cảm ơn.”

Đồng Duyên: “Hôm nay cũng đi với cậu ta à?”

Hứa Hân Đóa: “Ừ.”

Rất nhanh sau đó, Đồng Duyên gửi đến một cuộc gọi video. Hứa Hân Đóa bấm nhận, vừa mở lên liền thấy màn hình ngập tràn hình ảnh của COCO.

Hứa Hân Đóa lập tức gọi tên COCO, nghe thấy nó sủa vài tiếng “gâu gâu”.

Đồng Duyên đẩy COCO ra rồi hỏi: “Cậu ở với Thiệu Thanh Hòa cả ngày luôn hả?”

Hứa Hân Đóa lấy một hộp khăn giấy để dựng điện thoại lên, vừa làm vừa trả lời: “Không đâu, lúc huấn luyện chỉ có mình tôi thôi.”

“Huấn luyện cái gì thế?”

Hứa Hân Đóa lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra đặt lên bàn, tay không ngừng làm việc trong khi trò chuyện: “Luyện đi catwalk nè, rồi học tạo dáng khi chụp ảnh nữa. Hình như lúc chụp thì mình phải tự chủ động đổi tư thế liên tục, như vậy mới tiết kiệm thời gian, cũng đỡ cho nhiếp ảnh gia. Tạo dáng giống như tập thể dục nhịp điệu á, hết động tác này tới động tác khác, không được ngắt quãng.”

“Ồ… cậu lại nhắn tin với Thiệu Thanh Hòa nữa hả?”

Hứa Hân Đóa cảm thấy câu hỏi này có gì đó sai sai, cô rất ít khi nói chuyện riêng với Thiệu Thanh Hòa, nên liền đáp: “Không có đâu.”

“Làm bánh quy cho người ta chẳng phải cũng nên hỏi người ta thích vị gì chứ?”

“Cho người ta là tốt lắm rồi, còn kén chọn gì nữa? Ăn hay không là việc của cậu ta.”

Đồng Duyên vốn đang ở nhà tự mình bực dọc một mình...

Cậu biết Hứa Hân Đóa cùng Thiệu Thanh Hòa đến công ty, trong đầu liền bắt đầu tưởng tượng lung tung — Thiệu Thanh Hòa cứ bám lấy Hứa Hân Đóa, hai người cùng nhau trở về, về rồi lại nhắn tin trò chuyện qua WeChat.

Càng nghĩ càng tức, Đồng Duyên dứt khoát gọi video luôn, như vậy có thể thấy rõ Hứa Hân Đóa có đang nhắn tin với thằng con trai nào khác không.

Kết quả xác nhận là Hứa Hân Đóa không liên lạc với Thiệu Thanh Hòa, thì Đồng Duyên lại cạn lời, bởi vì thật ra cậu chẳng có chuyện gì quan trọng cả. Cậu chỉ nói: “Tôi không ngủ được.”

Chẳng có chủ đề gì mà vẫn cố lôi chuyện ra nói.

“Rồi sao nữa?” Hứa Hân Đóa khó hiểu nhìn vào màn hình điện thoại, nhìn sắc mặt của Đồng Duyên.

Không ngủ được thì nói với cô làm gì?

Đồng Duyên bắt đầu giở trò: “Cậu dỗ tôi ngủ đi.”

“……”

Dù gì cũng đã nói rồi, Đồng Duyên dứt khoát mất liêm sỉ luôn, tiếp tục mè nheo: “Cậu phải nói chuyện với tôi, nói tới khi tớ ngủ luôn mới được.”

“Được rồi, cậu đợi tôi một lát.” – Hứa Hân Đóa vừa nói vừa đặt đồ trong tay xuống, rồi đi lên lầu. Chẳng mấy chốc cô lấy xuống một cái máy tính bảng, đặt trên bàn, tìm một trang truyện cổ tích rồi bắt đầu đọc truyện ru ngủ cho Đồng Duyên.

Hứa Hân Đóa điều chỉnh lại máy tính bảng, đối diện với màn hình điện thoại, cất giọng truyền cảm nói: “Bây giờ, dì Đóa sẽ kể chuyện ‘Chiếc đèn ước nguyện của tiểu hồ ly’ cho bé Đồng Duyên, có được không nào?”

Đồng Duyên bất lực: “Không được.”

Cái kiểu qua loa này rõ ràng không thể rõ ràng hơn nữa.

Hứa Hân Đóa không khách sáo: “Không được là đánh chết cậu luôn đó.”

Đồng Duyên do dự một lúc rồi đành nói: “Được……”

Bình Luận (0)
Comment