Cậu thật sự không muốn tiếp tục sống như thế này nữa.
Thấy Thiệu Thanh Hòa có vẻ khó xử, mẹ Thiệu đột nhiên hỏi:
“Con giả bệnh bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ không thể thêm một lần nữa sao?”
Kết quả lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thiệu Thanh Hòa vang lên:
“Mẹ, ba không còn yêu mẹ nữa đâu, ly hôn đi.”
Nghe đến câu đó, mẹ Thiệu như phát điên, lập tức đứng bật dậy lao tới, đưa tay bóp chặt cánh tay Thiệu Thanh Hòa:
“Con nói cái gì vớ vẩn thế hả?! Mẹ không thể ly hôn! Ly hôn rồi chẳng phải là nhường chỗ cho con hồ ly tinh đó à?! Cả đời này mẹ cũng không lấy ai khác nữa đâu, bọn họ cũng đừng hòng mẹ chịu nhường bước! Không có cửa đâu!”
“Nhưng cứ thế này thì chỉ là đang giày vò nhau, cũng khiến con rất mệt mỏi.”
“Con tưởng mẹ làm tất cả chuyện này là vì ai? Mẹ làm tất cả… là vì con đấy, Thanh Hòa!” – Mẹ Thiệu túm chặt tay con trai, vẻ mặt có phần dữ tợn, trừng lớn mắt nhìn cậu.
Mẹ Thiệu và Thiệu Thanh Hòa không giống nhau, mắt của Thiệu Thanh Hòa không to, là một đôi mắt hiền hòa dịu dàng.
Đôi mắt của mẹ Khâu lại to một cách bất thường, khi trợn tròn lên thì trông có phần đáng sợ. Bà ta điên cuồng nói với Thiệu Thanh Hòa:
“Tài sản chỉ có thể là của một mình con! Chỉ cần mẹ còn sống, con hồ ly tinh kia và thằng nghiệt chủng đó đừng hòng có được dù chỉ một xu!”
Thiệu Thanh Hòa lại tiếp tục đâm trúng nỗi đau của mẹ mình:
“Nếu mẹ chỉ muốn tranh giành tài sản thì đâu cần con phải giả bệnh, cũng chẳng cần ba phải quay về.”
“Nó mà không quay về thì sẽ quên mất còn có đứa con trai như con! Ba con chắc vẫn còn thương con, vẫn còn quan t@m đến sức khỏe của con mà.”
Thiệu Thanh Hòa nhìn mẹ mình, giờ phút này đã không thể giữ được nét mặt dịu dàng nữa, thậm chí trong lòng có phần phiền chán.
Tự lừa mình dối người như vậy... có ý nghĩa gì đâu chứ?
Thiệu Thanh Hòa lùi lại, gỡ tay mẹ ra, cố gắng xoa dịu bà:
“Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai con còn phải đi học.”
“Con không cần mẹ nữa đúng không? Nếu là Thanh Vũ thì nó tuyệt đối sẽ không đối xử với mẹ như vậy!”
Lại nhắc đến Thiệu Thanh Vũ...
Thiệu Thanh Hòa khuyên:
“Nếu anh còn sống, chắc anh cũng không muốn thấy mẹ đau khổ như vậy đâu.”
“Đúng! Thanh Vũ sẽ không để mẹ phải buồn như thế này! Nó nhất định sẽ tìm cách giúp mẹ! Có phải vì con không đủ giỏi nên ba mới thay lòng đổi dạ phải không? Hả? Lúc Thanh Vũ còn sống, ba mẹ còn tình cảm lắm mà…”
Sắc mặt Thiệu Thanh Hòa tối sầm lại, không nói thêm gì nữa.
Mẹ Thiệu lại tiếp tục: “Sao, con không muốn nghe nữa à?”
Một bên thì bắt cậu nghỉ học, một bên thì đòi hỏi cậu phải thật xuất sắc.
Còn muốn cậu làm sao nữa đây?
Hễ có chuyện gì là đem anh trai ra so sánh, trong mắt mẹ cậu vĩnh viễn không thể nào bằng anh trai được, khiến Thiệu Thanh Hòa thật khó mà giữ thái độ tốt.
Thấy con trai cứ im lặng mãi, có vẻ như không định đồng ý, mẹ Thiệu bắt đầu nổi cơn điên, còn ném luôn đĩa bánh mà bà bưng đến.
Thiệu Thanh Hòa không để ý, chỉ ngồi yên trong phòng đợi mẹ phát tiết xong thì gọi người đến dọn là được.
Nhưng lần này mẹ Thiệu lại bày thêm trò mới, sau khi rời khỏi phòng chưa đến mấy phút, khi Thiệu Thanh Hòa vừa dựa vào sofa định bình tĩnh một chút thì mẹ lại quay trở vào, tay cầm theo một chai thuốc, đổ mấy viên ra tay rồi gào lên:
“Con cũng không cần mẹ nữa phải không! Mẹ chỉ còn mỗi mình con thôi! Cả thế giới này chỉ có con là có thể giúp mẹ! Con mà cũng không lo cho mẹ nữa thì mẹ chết cho con coi!”
Thiệu Thanh Hòa lúc này mới nhanh chóng đứng bật dậy, vội giành lấy thuốc từ tay bà, liếc nhìn thì phát hiện không biết từ lúc nào mẹ đã mua một lọ thuốc ngủ.
Thiệu Thanh Hòa gần như sắp sụp đổ:
“Mẹ có thể đừng ép con nữa được không? Mẹ muốn con đi lại con đường của Thiệu Thanh Vũ sao?!”
Mẹ Thiệu sững lại, sau đó bắt đầu khóc, một người phụ nữ ngoài năm mươi lại khóc đến đáng thương như thế, một mình ngồi bệt xuống đất đầy tuyệt vọng.
Thiệu Thanh Hòa thật sự rất phiền, nhưng bà vẫn là mẹ của cậu.
Cuối cùng cậu vẫn cúi xuống, cố gắng dịu dàng hỏi:
“Mẹ, con sẽ giúp mẹ thêm một lần nữa, nhưng sau đó mẹ nghe lời con, chịu đi gặp bác sĩ tâm lý có được không?”
Thấy Thiệu Thanh Hòa đồng ý, mẹ Thiệu lúc này cậu nói gì bà cũng gật đầu, vốn dĩ vô cùng phản đối việc gặp bác sĩ tâm lý, giờ cũng không từ chối nữa.
Thiệu Thanh Hòa an ủi được mẹ mình, đưa bà về phòng nghỉ.
Sau đó cậu một mình quay lại phòng, mệt mỏi nhìn căn phòng hỗn độn, cũng chẳng còn sức gọi người đến dọn. Cậu nằm dài trên giường, một mình nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Không ai sinh ra đã thích đoán lòng người. Nhưng vì quanh cậu luôn có những người tâm trạng thất thường, nên từ nhỏ cậu đã phải học cách nhìn sắc mặt người khác để tránh rắc rối.
Lâu dần, cũng thành thói quen.
Cậu không thông minh.
Cậu rất ngốc.
Nếu không, chắc đã xử lý mọi thứ tốt hơn rồi.
Sáng hôm sau, Hứa Hân Đóa mang theo bánh quy Giáng Sinh đến trường, nhưng lại nghe nói Thiệu Thanh Hòa xin nghỉ.
Cô cầm hộp bánh quy, ngạc nhiên không hiểu, hôm qua cậu ta vẫn còn bình thường, sao hôm nay lại nhập viện rồi?
Những chiếc bánh quy Giáng Sinh này cô không muốn tặng cho ai khác, nghĩ một lúc, cô chỉ đành quay sang nhìn Mục Khuynh Diệc, nói:
“Anh.”
Mục Khuynh Diệc cứng người, quay đầu nhìn cô.