Đồng Duyên ngơ ngác quay đầu nhìn Hứa Hân Đóa, rồi ôm đầu rên lên một tiếng:
“Chấn động não rồi…”
Hứa Hân Đóa cũng cuống lên, vội vàng giúp cậu xoa đầu, miệng còn càu nhàu:
“Cậu không xem thì có phải xong rồi không?”
“Đau quá…” — chiêu làm nũng kiểu Đồng Duyên bắt đầu, cậu giả vờ khóc mà không ra nước mắt, sau đó chui thẳng vào lòng Hứa Hân Đóa.
Ngụy Lam thấy cảnh này thì lập tức giơ điện thoại lên như thể muốn chụp selfie, nhưng trong khung hình rõ ràng có cả Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên.
Ngụy Lam thấy Hứa Hân Đóa để ý, liền giải thích:
“Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là đột nhiên thấy mình đẹp trai quá nên muốn selfie thôi.”
Tô Uy cũng hóng hớt chạy tới góp vui:
“Nào, tụi mình chụp chung tấm đi.”
Nói xong đứng cạnh Ngụy Lam, cùng chụp ảnh selfie. Chủ thể là Ngụy Lam và Tô Uy, nhưng phía sau rõ ràng có Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên. Mà Đồng Duyên chỉ có cái gáy, vì cậu đang dựa vào lòng Hứa Hân Đóa mà.
Hứa Hân Đóa vừa thẹn vừa giận, lập tức đẩy Đồng Duyên ra, không thèm giảng đề nữa, giận đùng đùng bỏ đi.
Vốn dĩ cô là người có khí thế mạnh, bước ra khỏi lớp mang theo sát khí, suýt chút nữa đụng trúng người. Rõ ràng là do Hứa Hân Đóa vội vàng, nhưng hai bên lại đồng thời xin lỗi, người bị đụng hoảng hốt bỏ chạy luôn.
Hứa Hân Đóa quay đầu lườm Ngụy Lam và Tô Uy đang lén cười, giậm mạnh một cái tại chỗ rồi quay lại lớp Hỏa Tiễn.
Sau khi Hứa Hân Đóa đi rồi, Ngụy Lam quay về chỗ ngồi hỏi Đồng Duyên:
“Sao đấy? Mở lòng rồi hả?”
Đồng Duyên vừa xoa đầu vừa nhìn lại bài thi, ngẩng đầu nhìn Ngụy Lam một cái, rồi nói:
“Hồi trước tôi không thấy gì, nhưng từ lúc tôi ngộ ra, nghĩ lại chuyện trước đây cậu định tán Đóa Đóa nhà tôi, là tôi thấy bực.”
Nụ cười trên mặt Ngụy Lam dần tắt, sau đó lạnh nhạt đáp một câu “Tạm biệt”, quay mặt đi không nói chuyện với Đồng Duyên nữa.
Đầu Đồng Duyên thật sự bị đập cho choáng váng, nhưng vẫn lấy điện thoại ra xem bài văn của Hứa Hân Đóa, thật không hiểu cô có gì mà phải giấu.
Đề bài: Bóng
—— Hầu hết thời gian của tôi đều trôi qua ở thị trấn nhỏ yên tĩnh ấy, từ trên lầu có thể nhìn thấy núi non nối tiếp trập trùng, bạn đồng hành của tôi là ánh nắng rực rỡ và chiếc bóng nằm yên dưới mặt đất.
—— Tôi có hai cái bóng, lúc gần lúc xa, hư ảo mịt mờ, suốt một thời gian dài tôi cảm thấy mình không thể chạm tới nó.
Đồng Duyên xem một lúc thì không nhịn được mà bĩu môi. Văn phong kiểu yếu mềm làm bộ làm tịch thế này, nghe như mấy truyện “thanh xuân đau đớn” ấy, giáo viên Ngữ văn lại thích kiểu này hả?
—— Tôi để t@m đến một người, người đó giống như cái bóng luôn ở bên cạnh tôi. Mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy, e rằng cũng giống như quan hệ giữa tôi và chiếc bóng kia. Cùng đồng hành, cùng trưởng thành.
—— Cậu ấy luôn ở đó, nhưng mãi mãi không thể chạm tới.
—— Tôi biết cậu ấy đang ở cạnh tôi, nhưng tôi lại không thể ôm lấy cậu ấy.
Đồng Duyên nhìn đến đoạn này, bất chợt cảm thấy ngực mình khẽ nhói.
Mối quan hệ giữa cậu và Hứa Hân Đóa trước đây, chẳng phải cũng giống như cái bóng hay sao?
—— Cậu ấy vẫn luôn ở đó, bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc. Thế nhưng, cho dù đã từng hoán đổi thân xác, thì cuối cùng vẫn là ở hai nơi khác nhau.
—— Họ nói chuyện qua điện thoại, họ thường xuyên trò chuyện, nhưng chưa từng thực sự gặp mặt. Giống như chiếc bóng vậy, rõ ràng là ở bên cạnh nhau, nhưng lại chưa từng thật sự chạm vào nhau.
Đồng Duyên vẫn còn nhớ rõ cái ngày mà cậu tổ chức sinh nhật mười sáu tuổi cho Hứa Hân Đóa. Hứa Hân Đóa suốt buổi cứ căng thẳng không yên. Nếu không phải vì khi đó là buổi tối, có lẽ cậu đã thấy được đôi má đỏ ửng của Hứa Hân Đóa rồi...
Lúc ấy cậu còn thắc mắc, sao Hứa Hân Đóa cứ tránh ánh mắt mình hoài, giờ thì bỗng nhiên hiểu được tâm trạng khi ấy của cô.
Nghĩ đến đây, khóe môi Đồng Duyên không nhịn được cong lên, tâm trạng bỗng chốc không thể kìm nén được nữa.
Cậu đưa tay chọc chọc vào cánh tay của Ngụy Lam, rồi nói:
“Ê, tôi cảm thấy Hứa Hân Đóa thích tôi đó.”
Ngụy Lam nhìn Đồng Duyên một cái, nghiêm túc đáp:
“Tôi thấy đầu cậu bị đập tới ngu rồi.”
Hứa Hân Đóa sau khi quay về lớp thì hai tay ôm lấy điện thoại, bắt đầu lục lọi phần “Góc ngữ văn” trong ứng dụng trường. Quả nhiên, cô tìm được bài văn của mình, lập tức cảm thấy muốn tìm một sợi dây treo cổ cho rồi.
Chết cho rồi.
Sống không nổi nữa.
Mất mặt quá trời quá đất rồi.
Cô cần tiêu huỷ chứng cứ! Bắt đầu nghiên cứu làm sao để xóa bài viết, nhưng cô phát hiện mình chẳng hiểu nổi hệ thống này. Hồi trước Đồng Duyên làm cách nào để xóa được nhỉ?
Liệu Doãn Hoạ có biết không ta?
Đang mải mê nghiên cứu, thì Đồng Duyên gửi tới một tin nhắn:
“Muốn xóa tiểu luận tình cảm hả?”
Hứa Hân Đóa ngay lập tức hối hận, đáng ra vừa nãy không nên chỉ tát một cái, hai đứa nên cùng nhau nổ banh xác luôn cho rồi!
Đồng Duyên lại nhắn tới:
“Được rồi, tôi biết rồi, để tôi xóa giúp cậu.”
Hứa Hân Đóa: “Cậu làm bằng cách nào vậy?”
Đồng Duyên: “Bỏ tiền thuê hacker chứ sao nữa. Với lại cái app dỏm này kỹ thuật chẳng có bao nhiêu, sửa gì cũng dễ như chơi.”
Hứa Hân Đóa: “Ồ…”