Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 161

Đồng Duyên chưa bao giờ biết những chuyện này, kinh ngạc đến chết lặng, cậu đang ngồi xổm bỗng người cứng đờ, chỉ ngơ ngác nhìn Hứa Hân Đóa.

Hứa Hân Đóa từng thầm thích cậu?

Chuyện này giống như một giấc mơ.

Cậu thích một người, mà người đó cũng vừa hay từng thích cậu.

À không — là đã từng thích cậu.

Lần trước đọc bài văn của Hứa Hân Đóa, Đồng Duyên từng có chút nghi ngờ. Nhưng sau khi bị cô phủ nhận, cậu cũng cho là không thể.

Nếu Hứa Hân Đóa thích cậu thật, cậu lẽ ra phải cảm nhận được chứ? Làm sao lại không biết suốt từng ấy năm?

Bây giờ ngẫm lại mới thấy, Hứa Hân Đóa thích cậu rất kín đáo, giấu rất kỹ. Trong lúc cậu không hề hay biết, cô vẫn luôn lặng lẽ thích cậu, còn cậu thì cứ đối xử tốt với cô, miệng lại nói rằng cô là anh em tốt của mình.

Khi ấy Hứa Hân Đóa sẽ đau lòng thế nào?

Nghĩ đến đây, Đồng Duyên tự cảm thấy mình thật... hơi tệ.

Cậu ngẩn người hồi lâu mới bừng tỉnh, vội vàng hỏi Hứa Hân Đóa:

"Vậy bây giờ... còn thích không?"

Giọng nói cậu đầy khẩn thiết, như sợ chính tay mình đánh rơi mất điều quan trọng nhất.

Hứa Hân Đóa muốn rút chân lại, nhưng bị Đồng Duyên ôm quá chặt, trong tư thế dở khóc dở cười ấy, cô đành phải trả lời:

"Tôi đã nói là tôi từ bỏ rồi."

"Tôi hỏi là có còn thích không cơ mà?"

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Hứa Hân Đóa mới nhẹ giọng thừa nhận: "Thích."

Trong khoảnh khắc đó, Đồng Duyên như phát điên vì hạnh phúc.

Niềm vui ấy lan khắp cơ thể, từng lỗ chân lông như mở ra, khoé miệng không thể kìm được mà cong lên, đến cả lọn tóc rung nhẹ cũng phơi bày sự vui sướng không thể che giấu.

Cậu cảm thấy mình cuối cùng cũng được chữa lành, lẩm bẩm như nói mộng: "Thích là đủ rồi."

"Nhưng mà tôi còn hợp đồng!" — Hứa Hân Đóa vội nhắc nhở.

"Hợp đồng chẳng phải chỉ một năm thôi sao? Bây giờ mới... còn mười một tháng nữa?"

"Ừ."

"Tôi có phải là không chờ được đâu. Mười một tháng sau tôi cũng đâu có hết thích cậu. Cậu nghiêm trọng làm gì? Cậu thích tôi mấy năm, tôi theo đuổi cậu một năm, cậu thấy có được không?"

Hứa Hân Đóa vẫn thấy không ổn lắm, trả lời: "Không được. Như vậy giống như tôi đang treo cậu vậy. Tôi không làm mấy chuyện kiểu đó."

"Tôi không quan tâm. Tôi đâu cần cái danh nghĩa đó. Miễn là cậu đừng chạy theo người khác là được. Đừng để ý đến Lưu Nhã Đình, đừng nhìn Ấn Thiếu Sơ, tránh xa Thiệu Thanh Hòa một chút. Mấy chuyện khác đều dễ nói, được không?"

"Cậu theo đuổi tôi mà còn đòi hỏi nhiều thế?"

"Đúng, tôi theo đuổi cậu, nhưng cậu cũng đừng bắt tôi ghen hoài chứ!"

Cuối cùng Đồng Duyên cũng chịu thả chân Hứa Hân Đóa ra, thấy chân cô đã ấm lên rồi, cậu kiên nhẫn giúp cô xỏ giày lại.

Hứa Hân Đóa vừa mang xong giày liền đứng dậy bước đi, Đồng Duyên không chịu buông tha, cứ lẽo đẽo theo sau cô: "Này, thể hiện thái độ một chút đi."

"Thể hiện gì cơ?" – Hứa Hân Đóa quay đầu hỏi.

"Chỉ cần đảm bảo không để tôi ghen là được, không thì tôi thật sự làm liều đó!"

"Cậu làm gì được chứ?"

"Tôi mà ‘bẩn’ rồi thì… bảo bối của tôi cũng phải ‘bẩn’ theo."

Hứa Hân Đóa lập tức hiểu ẩn ý trong lời của Đồng Duyên, hoảng hốt định quay lại tát cậu một cái.

Nhưng Đồng Duyên đã có kinh nghiệm rồi, tránh nhanh như chớp — cậu quá rõ Hứa Hân Đóa mỗi khi ngượng là lại ra tay.

Hứa Hân Đóa tức tối nói: "Cậu đừng có học mấy trò bậy bạ của Ngụy Lam!"

"Được rồi, không học. Vậy học cha tôi được không?"

"..." – Đồng Du Khải còn không bằng Ngụy Lam nữa là.

Hai người vừa đi vừa đấu khẩu, tới trước cửa phòng Hứa Hân Đóa thì cô bỗng dừng lại, nghiêm túc nhìn Đồng Duyên: "Cậu nói muốn theo đuổi tôi, mà còn chưa tỏ tình gì hết, toàn là tôi nói trước, vậy không công bằng!"

"Được, tôi tỏ tình. Tôi thích cậu."

Đồng Duyên vừa nói vừa cười, giọng điệu có vẻ hơi bông đùa, ánh mắt lại rạng rỡ như ánh nắng ban mai, khiến Hứa Hân Đóa cảm thấy như có con sâu ngọ nguậy trong tim, ngứa ngáy đến khó chịu.

Hứa Hân Đóa cố tỏ ra bình tĩnh nhìn Đồng Duyên, sau đó nói: "Tôi không thích mấy người kia, tôi chỉ thích cậu."

Đồng Duyên nghe xong câu này suýt thì bật cười thành tiếng.

Sau đó lại nghe Hứa Hân Đóa nói tiếp:

"Nên cậu không cần ghen. Ngay cả cậu tôi còn chưa đồng ý, thì mấy người kia càng không có cửa."

"Ừm, tôi biết rồi."

"Bây giờ tôi còn hợp đồng, nên không thể yêu đương. Trong thời gian này, cậu cũng có thể suy nghĩ kỹ xem chúng ta có tương lai không, hoặc là có hợp nhau không. Đợi đến khi hết hạn hợp đồng, chúng ta lại xem có nên ở bên nhau hay không. Trong lúc đó, tôi sẽ không treo lơ lửng cậu — cậu là người tự do."

Đồng Duyên vẫn đứng trước mặt cô, hơi cúi người xuống, thì thầm bên tai: "Không cần suy nghĩ gì hết. Tôi thích cậu, thích cậu chính là tương lai của tôi."

Hứa Hân Đóa cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi tai đỏ rực đã phản bội cô.

Bình Luận (0)
Comment