Bình luận dưới bài đăng, phong cách cực kỳ đặc sắc:
【@Hắc Anh Chi Anh】: Nếu là tôi, tôi chọn cô bạn thân. Đồng hồ của cô ấy, giá chính thức gần 8 triệu tệ, chưa chắc có tiền là mua được, giá thực tế còn cao hơn.【@Báo Báo Tang】: Lúc thấy bài đăng, tôi bấm vào xem đủ 9 tấm. Công nhận cô gái nhỏ này nhìn xinh thật, nhưng mà vô danh như vậy, sao lại lên hot Weibo nhỉ? Xem xong bình luận mới hiểu...【@Mẹ của Tịnh Tâm】: Ban đầu tưởng là đeo đồng hồ fake, định vào web chính hãng tra mã sản phẩm, ai ngờ hệ thống trả về cái tên trùng với tên người mẫu, tôi quỳ. [kèm ảnh]【@Y Vị Hi】: Tôi không rành đồng hồ, để trước mặt cũng chẳng nhận ra. Tôi chỉ muốn làm bạn với chị gái xinh đẹp mặc sơ mi trắng thôi.【@Autistic beauty】: Tiểu thư nhà giàu đi làm thêm à? Đi thực tế tìm hiểu lòng dân?【@Chu Linh Linh Tiểu Bá Vương】: Từ nay trở đi, chị ấy là chị tôi! Chị ơi, cho em chúc Tết sớm nhé!Lúc nhận được tin tức, Hứa Hân Đóa vừa mới tan ca.
Cô cầm điện thoại lên thấy 3 cuộc gọi nhỡ, vội vàng gọi lại cho anh Trương:
“Anh Trương, có chuyện gì vậy ạ?”
Anh Trương không nói chuyện "hot Weibo" ngay, mà hỏi:
“Tiểu Đóa, em có tài khoản Weibo không?”
“Dạ, không có ạ.”
“Công ty đang làm cho em một tài khoản chính thức rồi, hiện tại đang tiến hành xác minh danh tính. Em có muốn tự viết bài đăng đầu tiên không? Không thì để bên đội ngũ lo. Em có ảnh selfie nào không?”
Hứa Hân Đóa tưởng là chuyện thường tình trong công việc, nên đáp:
“Tài khoản thì để bên anh làm đi, nhưng mà cho em duyệt bài đăng trước khi đăng nhé.
Còn selfie thì… em không có. Em thấy mấy chuyện đó mất thời gian lắm.”
“Em là người mẫu, mà lại thấy selfie là mất thời gian?”
Hứa Hân Đóa đành phải thành thật:
“Thật ra, trước khi đi phỏng vấn, em vốn không thích chụp ảnh.”
“Bây giờ chúng ta phải suy nghĩ xem làm thế nào tận dụng làn sóng nổi tiếng lần này, sau khi tài khoản được xác minh xong, chúng ta sẽ mua một đợt quảng bá nhẹ. Phải chuẩn bị từ sớm.”
“Nổi tiếng?” — Hứa Hân Đóa ngơ ngác.
“Đúng vậy, bộ ảnh tụi em chụp đã lên hot search rồi. Tuy mọi người quan tâm hơi lệch trọng tâm một chút, nhưng vẫn là độ hot mà, ít nhất là họ đã bắt đầu để mắt tới em. Rất nhiều người vì cái đồng hồ mà bắt đầu biết tới em.”
Hứa Hân Đóa cúp máy, cầm điện thoại lướt hot Weibo. Mất một lúc mới thấy được bài viết kia.
Cô kéo xuống đọc bình luận một lát, cảm thấy... cũng bình thường thôi.
Dù sao ở diễn đàn nội bộ trường Quốc tế Gia Hoa, cô cũng từng đọc qua đủ lời cay nghiệt rồi, nên đã quen rồi.
Cô chỉ cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, thật sự khó tin.
Cùng là người trẻ tuổi, sao suy nghĩ của người ta lại rẽ theo một hướng mình không hiểu nổi vậy?
Lúc chụp hình, cả ekip không ai yêu cầu cô tháo đồng hồ. Có lẽ trong mắt họ, có chiếc đồng hồ làm điểm nhấn cũng hay hay.
Chiếc đồng hồ này không phải thương hiệu đại chúng, cũng không phải dạng ai cũng biết, nên không ai trong ekip nhận ra, thành ra chẳng ai để tâm.
Ai ngờ, chính một chi tiết nhỏ bị lãng quên lại tạo ra kết quả bất ngờ như vậy.
Bên phía anh Trương hoàn toàn không để t@m đến chiếc đồng hồ kia. Vì Hứa Hân Đóa là do Thiệu Thanh Hòa giới thiệu đến, anh ta biết rõ cô chắc chắn là con nhà giàu, nên việc cô đeo đồng hồ hàng triệu tệ, anh ta cũng chẳng lấy làm lạ.
Thứ anh ta quý trọng là làn sóng nổi tiếng lần này — muốn tận dụng cơ hội để đẩy Hứa Hân Đóa lên một bước.
Công ty của họ không quá coi trọng mảng người mẫu, đầu tư cũng không nhiều, nên cả team thường xuyên thiếu kinh phí.
Một cơ hội "tự dâng tới cửa" như thế này, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Lúc Hứa Hân Đóa chuẩn bị xong đồ để về, anh Trương gửi cho cô một loạt bản thảo đăng Weibo — tất cả đều đã viết sẵn, để cô chọn một cái.
Hứa Hân Đóa đọc qua, cảm thấy đều rất quy củ, sạch sẽ, không sai đâu, nhưng cũng không hiểu mấy.
Vì thế cô chuyển tiếp cho Doãn Hoạ xem.
Doãn Hoạ trả lời rất nhanh: “Rất gượng ép, không tự nhiên tí nào. Kiểu này không thu hút được thiện cảm từ người ngoài đâu.”
Hứa Hân Đóa gửi lại: “Vậy nên đăng thế nào thì hay hơn ạ?”
Doãn Hoạ: "Tự nhiên một chút, đừng cố dựng hình tượng gì cả. Thật ra trong ngành người mẫu, người ta rất thích những người có cá tính riêng, chân thật là tốt nhất."
Hứa Hân Đóa ngồi xe trở về căn nhà mà Đồng Duyên đã chuẩn bị sẵn. Vừa vào nhà, cô liền tẩy trang, buộc gọn tóc thành một búi nhỏ trên đỉnh đầu rồi nói với Đồng Duyên: “Giúp tôi chụp một tấm ảnh đi.”
Đồng Duyên rút điện thoại ra, giơ lên chụp một tấm, rồi đưa cho cô xem: “Được chưa?”
Hứa Hân Đóa nhìn tấm ảnh xong, cảm thấy trình chụp ảnh của Đồng Duyên đúng kiểu "trình bạn trai cũ" – rất thiếu thẩm mỹ.
Cô lập tức chê bai: “Với trình độ chụp như cậu, nếu tôi là bạn gái cậu chắc tôi chia tay cậu cả trăm lần cũng chưa đủ đâu.”
Đồng Duyên vội vàng biện hộ: “Cậu đâu hiểu được cái ý cảnh trong bức ảnh của tôi. Cậu muốn chụp thế nào, tôi sẽ về trường đăng ký lớp học nhiếp ảnh luôn!”
Hứa Hân Đóa đi vào phòng mình, cảm thấy căn phòng này hơi sang quá, không hợp vibe cần chụp. Cô mở cửa phòng khách – chỗ mà Đồng Duyên đã ngủ tạm một ngày – chăn còn lộn xộn, bên trong còn vứt vài gói snack ăn dở.
Cô lập tức leo lên giường, ngồi vào trong chăn, dùng chăn phủ lên chân, tay cầm điện thoại vừa lướt vừa nói: “Chụp đi.”