Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 171

Thẩm phu nhân vốn không phải người hay nói đùa, điều này khiến cha Mục nhận ra — nếu công khai thân phận, có khả năng nhà họ Thẩm sẽ chấp nhận đổi người đính hôn.

Vì quả thật, Hứa Hân Đóa rất xuất sắc.

Thẩm phu nhân là người thích so đo, lại hám hư vinh, chỉ thích nghe người khác khen ngợi. Mà vì Doãn Hoạ rất xem trọng Hứa Hân Đóa, cộng thêm việc trong thế hệ trẻ, Hứa Hân Đóa bỗng dưng trở thành người nổi bật nhất, điều đó khiến Thẩm phu nhân bắt đầu lay động, dường như nghiêng về Hứa Hân Đóa hơn.

Cái cảm giác con dâu mình bị người ta so sánh rồi thua kém, khiến Thẩm phu nhân đêm không thể ngon giấc, thế là dứt khoát tìm đến cha Mục để ngầm ám chỉ.

Tuy nhiên, ông ta chưa đưa ra thái độ rõ ràng. Trong lòng ông ta còn nghĩ, nếu Hứa Hân Đóa thật sự có thể gả cho Đồng Duyên, vậy thì đó chắc chắn là lựa chọn còn tốt hơn Thẩm Trúc Hàng.

Phía Thẩm Trúc Hàng là “phương án dự phòng” của cha Mục, không thể để mất, còn phía Đồng Duyên thì lại là ngọn núi cao mà ông ta cũng không muốn buông tay.

Cho nên hiện tại ông ta muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp với Hứa Hân Đóa, mà điều then chốt lúc này chính là — phải giải quyết ổn thỏa chuyện thân phận.

Nếu sau khi công khai thân phận, nhà họ Thẩm lại kiên quyết muốn đổi đối tượng liên hôn, cha Mục vẫn đang cân nhắc — rốt cuộc là nên chọn sự an toàn, hay theo đuổi một ngọn núi cao hơn?

Trong toàn bộ quá trình suy tính ấy, ông ta căn bản chưa từng nghĩ đến mong muốn của Hứa Hân Đóa.

Thứ ông ta quan tâm chỉ là người con rể nào sẽ có lợi hơn cho sự nghiệp của mình.

Còn về phần Mục Khuynh Dao, ông ta đã dần coi cô ta như một “quân cờ bị bỏ”.

Sau khi Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên đưa bà nội về nhà, ba người cùng nhau đi mua nguyên liệu, rồi ngồi quây quần quanh bàn ăn trong phòng ăn để gói sủi cảo.

Lúc đầu, Hứa Hân Đóa băm nhân, bà nội thì chỉ đạo Đồng Duyên nhào bột, ba người phối hợp khá ăn ý.

Về sau, cả ba cùng nhau gói bánh.

Bà nội nhìn thấy mấy cái sủi cảo do Đồng Duyên gói thì cười tủm tỉm nói: “Bảo sao lúc nãy sủi cảo Đóa Đóa gói cái đẹp cái xấu, thì ra là hai đứa gói trình độ khác nhau.”

Đồng Duyên thật sự rất tích cực tham gia, chỉ là tay nghề chưa được tốt, đành than thở: “Haiz, làm sao đây, gói không đẹp bằng hai người, chẳng lẽ tay cháu không khéo bằng hai người thật à?”

Bà nội lập tức khen: “Cháu gói cũng đẹp đấy chứ, tròn vo như kim nguyên bảo ấy!”

Vì có bà nội ở đây nên suốt buổi Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên đều không tiện nói chuyện riêng, nhiều chủ đề phải tránh né, khiến Hứa Hân Đóa hơi ít nói hơn thường ngày.

Cô vừa gói sủi cảo vừa để đầu óc trôi đi nơi khác, vẫn đang nghĩ xem rốt cuộc cha Mục đang giở trò gì.

Bà nội thì có chút không vui, lầm bầm: “Ngồi đây gói sủi cảo thì không xem được Xuân Vãn rồi.”

Đồng Duyên biết Hứa Hân Đóa đang tâm sự nặng nề nên nhận luôn việc trò chuyện với bà: “Giờ này chưa đến chương trình chính đâu ạ.”

Bà nội lập tức phản bác: “Có chứ, có chương trình ‘Đếm ngược Xuân Vãn’ với ‘Xe buýt thẳng đến Xuân Vãn’, mấy đài đều có phát.”

Đồng Duyên bèn đứng dậy bật máy chiếu, dùng điện thoại kết nối để mở kênh trung ương.

Bà nội ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn máy chiếu, lại quay qua nhìn bức tường, ngỡ ngàng hỏi: “TV giờ coi được ngay trên tường luôn hả?”

“Vâng, lợi hại chưa, giống như đang chiếu phim ngoài rạp vậy đó ha?”

“Lúc đầu bà còn tưởng cái này là cái đèn, còn thầm nghĩ sao cái đèn gì mà xấu thế.”

Trong máy chiếu bắt đầu phát chương trình Đếm ngược đến Xuân Vãn, bà nội vui vẻ xem chăm chú.

Đồng Duyên đặt điện thoại xuống rồi ngồi cạnh Hứa Hân Đóa, dùng đầu gối huých nhẹ vào cô, hạ giọng hỏi: “Ngẩn ngơ cái gì đấy?”

“Bị chọc tức.”

“Chuyện này không khó đoán mà, chắc chắn là vì cậu với mẹ tôi chứ gì.”

“Ừm… tôi cũng nghĩ vậy.”

“Qua Tết rồi mình đưa bà đến viện dưỡng lão khác nhé.”

“Được.”

Bà nội bình thường đi ngủ rất sớm, vậy mà hôm nay lại phá lệ thức tới tận chín rưỡi mới chịu vào phòng nghỉ.

Sau đó, Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa ăn xong sủi cảo, cùng ngồi xem TV trên ghế sofa phòng khách. Lúc này, Hứa Hân Đóa mới mở lời về những suy nghĩ của mình:

“Thật ra nếu bị nhà họ Mục thừa nhận, trả lại thân phận thật cho tôi, cũng chưa chắc là chuyện tốt. Tôi đang muốn cắt đứt với họ, nếu họ cho tôi thân phận thật, không còn là con nuôi nữa, thì sau này muốn tách khỏi họ cũng khó lắm.”

“Ừ, đã muốn rời đi thì nên dứt khoát, không để lại chút ràng buộc nào mới tốt.”

“Bây giờ tôi ở nhà cậu, nói tôi là học sinh nghèo được tài trợ, cũng hợp lý. Ít nhất tôi vẫn còn tự do. Nhưng nếu có thân phận thật, thì phải đổi sang họ Mục, có quan hệ pháp lý với họ, sau này còn phải có trách nhiệm phụng dưỡng vợ chồng họ nữa.”

Đồng Duyên nghe xong không nhịn được thở dài: “Hồi trước lúc cậu cần một sự công bằng, họ chẳng buồn để tâm. Giờ cậu không cần nữa thì họ lại ra vẻ muốn cho, còn thành ra gánh nặng cho cậu. Cả quá trình họ chỉ nghĩ cho bản thân, chẳng hề nghĩ đến cảm xúc của cậu.”

Hứa Hân Đóa rũ mắt, chậm rãi nói: “Có thể họ nghĩ đây là một kiểu nhượng bộ. Họ tưởng tôi chuyển ra ngoài là vì phản đối. Nhưng không phải, tôi thật sự không muốn có liên hệ gì với họ nữa. Có những thứ, khi bạn cần mà không được cho, thì đến lúc không cần nữa, dù họ có đưa, bạn cũng không muốn nhận lại.”

“Chuẩn luôn! Mà điều tức chết là sau đó họ còn quay sang trách móc, nói cậu sao mà không hiểu chuyện, rốt cuộc muốn cái gì mới vừa lòng. Nghĩ mà thấy ức chế thật…”

Hứa Hân Đóa lại sầm mặt, dù trên TV đang chiếu tiểu phẩm hài Tết, nhưng cô chẳng cười nổi, chỉ thở dài thườn thượt.

Đồng Duyên lập tức dang hai tay ra, cười híp mắt nói: “Không sao, có anh đây, cho ôm một cái nè~”

Bình Luận (0)
Comment