Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 177

Hứa Hân Đóa nhìn cậu.

Đồng Duyên cũng nhìn cô.

Hứa Hân Đóa lúc này mới nhớ ra, vội giải thích: “Hôm nay đi làm có yêu cầu nên tôi cắt tóc ngắn.”

“Công việc yêu cầu theo kiểu đẹp bất toàn à? Em cụt tay cụt chân chưa?” – Đồng Duyên hỏi.

“Sao có thể có yêu cầu công việc như vậy được chứ?”

“Xấu chết đi được!” – Đồng Duyên chẳng nể nang gì mà phán luôn. Quýt cũng không muốn cho nữa, quay người giận dỗi vào phòng. Vừa đi vừa nói với bà nội Hứa:
“Nội ơi! Nội nhìn tóc cổ xem! Cắt như cái mũ bảo hiểm vậy á, nhìn ngố hết sức!”

Bà Hứa đứng dậy ra xem, nhìn một lúc thì cười vui vẻ: “Tóc ngắn đẹp mà, trông khỏe khoắn! Tóc dài quá lại hút chất dinh dưỡng, cắt ngắn tốt hơn.”

Đồng Duyên tức đến mức đi vòng quanh nhà, còn la lên: “Khỏe khoắn cái gì mà khỏe! Nhìn như thần kinh ấy! Xấu thấy ớn, không muốn nhìn nữa luôn!”

Hứa Hân Đóa đã mệt mỏi cả ngày, mới về nhà mà đã bị chọc giận, không nhịn được nữa: “Tôi cắt tóc mà cậu giận cái gì?”

“Cậu tưởng cái thân xác này là của riêng cậu chắc? Cậu có biết tôi thích con gái buộc tóc tết không hả?”

“Thế thì cậu tự để tóc rồi buộc đi!”

“Tôi là con trai, để tóc dài buộc bím nhìn ra cái thể thống gì?”

Bà nội Hứa nghe một lúc rồi hỏi: “Vậy cái người ở nhà hay buộc tóc hai bên, thỉnh thoảng còn ngồi tết tóc là Duyên hả?”

Hứa Hân Đóa còn chẳng hề hay biết mấy chuyện đó, ngạc nhiên hỏi lại: “Cậu dùng thân thể tôi để buộc tóc hai bên á?!”

Đồng Duyên phản bác: “Đừng tưởng tôi không biết cậu dùng thân thể tôi để thay cả chục bộ đồ mỗi ngày!”

Hứa Hân Đóa đáp một cách đầy lý lẽ: “Là tôi đang phối đồ giúp cậu đó!”

Đồng Duyên tiếp tục càm ràm: “Tôi chỉ thích mặc đồ đen! Tôi chỉ thích buộc tóc tết!”

Hứa Hân Đóa cảm thấy chắc chắn Đồng Duyên có vấn đề. Thích màu đen đến mức có thể hiểu là kiểu trai ngầu, nhưng một trai ngầu mà lại thích buộc tóc tết? Còn tết hai bên?

Cô hoàn toàn không hiểu nổi Đồng Duyên nghĩ cái gì trong đầu.

Đồng Duyên tức điên lên, lập tức ngã phịch xuống ghế sofa, dùng cái chân dài đá bay hết túi đồ ăn trên ghế xuống đất.

Sau đó ôm một cái gối ôm bắt đầu “giả chết”, người cao lớn chiếm gần như hết cả cái sofa.

Bà Hứa có chút lúng túng, hỏi: “Đóa Đóa à, có cần dỗ Duyên Duyên không? Việc này hình như đả kích nó ghê lắm đấy.”

Hứa Hân Đóa thì vẫn còn tức, cô cắt tóc là vì công việc, đâu phải làm chuyện gì xấu xa, vậy mà vừa về nhà đã bị trút giận, chẳng ai vui nổi. Cô nói: “Không cần để ý đến cậu ta! Bạn con sắp tới, con vào bếp nấu thêm món.”

Hứa Hân Đóa vừa vào bếp, Đồng Duyên đã ngồi bật dậy liếc về phía bếp, sau đó quay sang nói với bà Hứa: “Nội ơi, lát nữa nhớ kêu con ra ăn cơm nha.”

Không thì lát nữa ngại quá lại không xuống được.

Bà Hứa lập tức gật đầu: “Ừ, được.”

Đồng Duyên lại tiếp tục nằm giả chết.

Chẳng bao lâu sau, Lâu Hử tới. Hứa Hân Đóa xuống dưới đón cô ấy, khi đang lên cầu thang thì dặn trước: “Lát vào nhà nhớ nói là tụi mình chơi cả ngày nay rồi đó nha.”

Lâu Hử gật đầu lia lịa, sau đó ôm lấy Hứa Hân Đóa không buông: “Cậu gặp chồng tớ rồi, quy ra thì cậu chính là chồng tớ!”

“Cái gì vậy trời…” Hứa Hân Đóa vừa mở cửa vừa dặn: “Đồng Duyên đang giận dỗi, tránh xa cậu ta ra chút.”

“Cậu với ảnh chẳng yêu đương gì, nhưng hai bên gia đình đều gặp nhau hết rồi, cái mối quan hệ này… đúng là khó nói…” – Lâu Hử lắc đầu không biết diễn tả sao cho đúng.

Vừa vào nhà, lúc bà Hứa đang trong bếp, Lâu Hử nhỏ giọng hỏi Hứa Hân Đóa: “Lục Cẩm Hữu nói gì với cậu vậy?”

Người đang “giả chết” trên sofa là Đồng Duyên bỗng bật dậy, giọng lạnh tanh:
“Hôm nay hợp tác với Lục Cẩm Hữu à?”

“Ừm, hôm qua tôi không nói với cậu à?” – Hứa Hân Đóa vừa hỏi vừa khựng lại. Cô lập tức nhớ ra, tối hôm qua hai người chỉ mãi mê hôn nhau, đâu có nói chuyện gì khác.

Có lẽ lúc Đồng Duyên làm loạn cũng không nghe rõ nội dung trong điện thoại.

Đồng Duyên nghiêm mặt hỏi: “Anh ta có biết cậu quen tôi không?”

Vốn dĩ giữa Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên đang là trạng thái đối đầu, hai người đều đang giận dỗi nhau, bầu không khí căng như dây đàn.

Vậy mà chỉ một câu nói kia của Đồng Duyên khiến Hứa Hân Đóa có chút sửng sốt. Cô lập tức nhận ra Đồng Duyên có gì đó không đúng, bèn đáp: “Chắc là không biết đâu, mấy người bên đó cũng không biết vì sao tôi được sắp xếp vào. Dù sao hôm đó tôi tới dạ tiệc khá muộn, nhiều người còn chưa kịp nhìn thấy tôi. Sao vậy? Cậu quen anh ta à?”

Đồng Duyên cúi mắt trầm tư một lúc rồi mơ hồ đáp: “Không có gì… Dù sao thì, tốt nhất đừng tiếp xúc với anh ta.”

Ngoài câu đó ra, cậu không nói thêm một lời nào, chẳng rõ là không muốn nói hay vì ngại có Lâu Hử đang ở đó.

Lâu Hử dường như ngửi thấy mùi "drama", nhưng Đồng Duyên vốn dĩ là người khó gần trong mắt mọi người, cô cũng không dám hỏi nhiều, đành âm thầm dập tắt ngọn lửa hóng hớt trong lòng.

Còn Hứa Hân Đóa thì bắt đầu suy nghĩ.

Cô và Đồng Duyên đã hoán đổi thân thể nhiều năm, họ hàng bạn bè của Đồng Duyên cô đều biết, chuyện Đồng Duyên biết thì cô cũng biết. Nhưng suốt từng ấy năm, cô chưa từng nghe nói Đồng Duyên quen Lục Cẩm Hữu.

Ánh mắt cô lướt qua hình xăm nơi cổ của Đồng Duyên, bất giác nghĩ ngợi nhiều hơn một chút. Ngay sau đó, cô thấy Đồng Duyên đứng dậy đi vào bếp, có vẻ muốn giúp bà nội một tay.

Lâu Hử là người rất giỏi lấy lòng người lớn, miệng ngọt như mía lùi, trong bữa cơm không ngừng khen ngon, khiến bà Hứa vui đến nỗi cứ cười suốt.

Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa thì ăn uống vô cùng yên tĩnh, vốn dĩ thói quen ăn uống của hai người đều như vậy.

Cơm nước xong xuôi, Hứa Hân Đóa ngồi đánh đàn piano cho Lâu Hử nghe, Lâu Hử như một fan cuồng, suốt buổi cứ quay phim chụp ảnh, mỗi lần kết thúc một bản nhạc là vỗ tay reo hò không dứt.

Bất chợt Hứa Hân Đóa nảy ra một ý tưởng, quay sang nói với Lâu Hử: “Tớ viết cho cậu một bản nhạc nhé? Tớ sáng tác, tìm người viết lời, sau đó cậu hát.”

Lâu Hử lập tức phấn khích, nói: “Quá được! Vậy là tớ cũng có bài hát riêng rồi, sau này làm ca sĩ mạng, hút hết mấy anh trai đẹp!”

“Cậu đúng là… cuối cùng thì mọi sự chú ý đều quay về mấy anh trai thôi.”

Bình Luận (0)
Comment