Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 191

Còn trong lớp Hỏa Tiễn bây giờ, mọi thứ giống như… một nhóm người bị nhét vào ở chung từ năm lớp 10, không khí rất khác. Trong mắt học sinh lớp này, phòng học chỉ là nơi tạm thời để học bài.

Đồng Duyên vừa ngồi vào lớp đã cảm nhận rõ điều đó.

Mà cũng tốt, cậu vốn không định kết bạn gì với đám người này.

Nhưng mặt khác, học sinh lớp Hỏa Tiễn cũng không quen với việc… bỗng nhiên có một người như Đồng Duyên xuất hiện trong lớp.

Trước đây chỉ có Hứa Hân Đóa, cả lớp đã đổi hẳn phong cách. Bây giờ lại thêm một Đồng Duyên.

Cảm giác này giống như… một ngôi làng nhỏ yên bình, toàn ngồi Cừu Vui Vẻ, Cừu Đẹp Đẽ, bỗng nhiên hàng ghế cuối xuất hiện một con Sói Xám sát khí ngùn ngụt.

Ghế đầu là Sói Đỏ, ghế cuối là Sói Xám, bầy cừu nhỏ thì… run rẩy.

Phía Đồng Duyên thì vẫn rất điềm nhiên, nhưng so với anh, Hứa Hân Đóa lại không thể bình tĩnh nổi. Cô chống cằm nghe giảng được một lúc, bắt đầu thấy lo: Liệu Đồng Duyên có theo kịp tiến độ không đây?

Lớp Hỏa Tiễn bắt đầu chạy đua tiến độ từ năm lớp 11. Sang lớp 12 là giai đoạn ôn luyện hoàn toàn, không dạy thêm gì mới. Cả lớp bây giờ nhìn là biết… đang muốn dạy xong sớm trước hạn thêm vài tháng nữa.

Học kỳ trước đã bắt đầu tăng tốc, mà tốc độ của lớp Hỏa Tiễn thì ai học yếu vào đây cũng đuối thở.

Cô ngồi hàng đầu lớp, vị trí chính giữa, quay đầu lại thì gần như cả lớp đều nhìn thấy.

Hứa Hân Đóa cố ra vẻ bình tĩnh quay đầu lại, liếc về phía Đồng Duyên. Cậu ngồi tận hàng cuối, vẻ mặt chán chường, nhìn lên bảng. Khi thấy Hứa Hân Đóa quay đầu, ánh mắt hai người lập tức chạm nhau.

Đồng Duyên vừa định mỉm cười, Hứa Hân Đóa đã vội quay mặt đi.

Lần thứ hai quay đầu, vẫn là ánh mắt chạm nhau ngay lập tức, lần này cô thấy Đồng Duyên mỉm cười dịu dàng, ánh mắt thản nhiên mà trêu chọc.

Hứa Hân Đóa lập tức lôi điện thoại ra nhắn tin: "Nghe giảng đàng hoàng vào."

Đồng Duyên cúi đầu lấy điện thoại, nhìn tin nhắn mà muốn bật cười. Rõ ràng là người làm cậu không tập trung là cô, chứ không phải ngược lại.

Anh không nói gì thêm, chỉ ngoan ngoãn trả lời: "Ừm"

Có lẽ chính Hứa Hân Đóa cũng nhận ra cứ quay đầu lại thì kỳ kỳ, nên cô lấy ra một chiếc gương nhỏ, kẹp vào sách trên bàn. Nhờ có mấy quyển sách che chắn, cô bắt đầu điều chỉnh góc độ… để từ khe trống giữa các bạn phía trước nhìn được Đồng Duyên.

Nhưng khổ nỗi, khoảng cách giữa hai người quá xa, lại có nhiều người ngồi giữa, chỉ cần ai đó hơi dịch một tí là che mất tầm nhìn, khiến Hứa Hân Đóa rất phiền lòng.

Đang điều chỉnh, cô bỗng thấy Thiệu Thanh Vũ quay đầu nhìn, ánh mắt đầy hài hước nhìn cô và chiếc gương, cười như không cười, khiến cô mặt đỏ như gấc.

Hứa Hân Đóa muốn giải thích, nhưng đang trong giờ học không tiện nói gì, đành vội vàng quay đầu, giả vờ như không thấy.

Vừa quay đầu lại, cô đã thấy Mục Khuynh Diệc cũng đang nhìn cô qua chiếc gương nhỏ.

Hứa Hân Đóa lập tức thu gương lại, trong lòng bắt đầu thấy xấu hổ. Đột nhiên cô cảm thấy vị trí này thật sự quá xấu hổ rồi.

Giờ nghỉ trưa, Hứa Hân Đóa không chủ động tìm Đồng Duyên, mà cùng Lâu Hử đi xuống nhà ăn.

Dù sao thì chính Hứa Hân Đóa là người đề xuất giữ khoảng cách, cô không thể là người đầu tiên phá lệ. Tuy hơi tiếc khi thấy Đồng Duyên chỉ có thể cười bất lực, nhưng cậu cũng đi tìm Ngụy Lam với Tô Uy rồi, như vậy cô mới yên tâm.

Vừa ra khỏi nhà ăn, đã nghe thấy đám nữ sinh bên ngoài có chút xôn xao, đi thêm vài bước, liền thấy Thiệu Thanh Hòa và Mục Khuynh Diệc đứng bên ngoài, lập tức hiểu ngay lý do.

Hai người này rõ ràng là đang đợi cô, thấy cô bước ra thì chủ động đi tới.

Mục Khuynh Diệc vẫn giữ nguyên phong thái bình tĩnh và lạnh nhạt, thấp giọng nói : “Chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?”

“Được.” Hứa Hân Đóa vẫn gật đầu, đi theo hai người họ tới một hành lang vắng ở thư viện.

“Ba mẹ ly hôn rồi.”
Đến nơi, câu đầu tiên mà Mục Khuynh Diệc nói ra là như vậy, trực tiếp, thẳng thắn, không hề vòng vo hay khách sáo.

Lâu Hử nhìn quanh một vòng, chỉ vào bồn hoa gần đó, vờ như ngạc nhiên: “A! Bên kia… hoa héo rồi kìa, tớ đi xem thử một chút.”

Thiệu Thanh Hòa nhìn chiêu này mà sửng sốt, sau đó cười khổ: “Tôi cũng tò mò, đi xem cùng.”

Hai người đó rất tự giác rời đi, để lại không gian riêng cho hai người còn lại.

Chờ bọn họ đi khuất, Hứa Hân Đóa mới quay sang nhìn Mục Khuynh Diệc, nhỏ giọng nói: “Em nghe nói rồi… không ngờ lại nhanh vậy. Em cứ nghĩ sẽ còn dây dưa một thời gian nữa.”

“Anh biết mẹ anh lần trước có đến tìm em.”
“Sau khi về, bà ấy đã khóc rất lâu. Rồi như thể đã hạ quyết tâm vậy, bà dọn ra ngoài sống với bạn. Suốt dịp Tết cũng không về nhà. Không biết mẹ đã dùng cách gì… vậy mà khiến ba đồng ý ly hôn.”
“Rõ ràng trước đó còn cãi vã dai dẳng, vậy mà bỗng dưng đồng ý, hôm đó hai người còn cùng đến Cục dân chính làm thủ tục.”

“Dù sao cũng là vợ chồng… chắc chắn cũng nắm giữ vài điểm yếu của nhau.”
Hứa Hân Đóa khẽ lẩm bẩm.

Mục Khuynh Diệc không mấy bận tâm tới những chuyện đó, chỉ bình thản nói: “Mấy hôm nay mẹ không ổn lắm… anh muốn hỏi em, có thể… gặp mẹ một lần được không?”

“Gặp em á? Em mà gặp lại, chắc cũng chẳng có lời nào dễ nghe. Lỡ đâu lại khiến mọi thứ tồi tệ hơn.” Hứa Hân Đóa nhíu mày.

“Có thể… em là tia hy vọng cuối cùng của bà ấy.”
Mục Khuynh Diệc nhìn cô, rồi bỗng nhiên bật cười khổ: “Bà ấy thực sự không phải một người mẹ tốt. Hồi đó anh cũng từng rất giận khi thấy chuyện trong nhà. Nhưng mà, bà ấy… cũng đã cố gắng rồi. Em có thể… khích lệ bà ấy một chút không?
Anh sợ… bà ấy sẽ giống mẹ của Thanh Hòa… tinh thần không trụ nổi nữa.”

Nghe đến đây, Hứa Hân Đóa lặng thinh.

Từ sau khi rời khỏi nhà họ Mục, Mục Khuynh Diệc chưa bao giờ chủ động tới tìm cô, hôm nay lại nghiêm túc như vậy.
Cô hiểu, anh ấy đứng giữa bị giằng xé — nên mới từng lựa chọn thể hiện sự “vô tình”, để nếu có chuyện gì xảy ra, mọi người cũng chỉ trách cô, không trách Mục Khuynh Diệc.

Nhưng giờ đây, anh ấy lại mở lời.

Mẹ Mục đúng là đã từng sai, nhưng bà cũng đã có hành động sửa chữa, điều đó làm Hứa Hân Đóa bối rối.

“Em… sẽ suy nghĩ.” Cô hạ giọng trả lời, cố giữ bình tĩnh.

Mục Khuynh Diệc gật đầu, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ im lặng.

Chiều hôm đó, Hứa Hân Đóa học chẳng vô đầu óc.
Tan học là rời khỏi trường ngay, trực tiếp đến công ty.

Lúc rời công ty đã là mười giờ đêm.
Cô lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn của Đồng Duyên: “Chiều nay cậu sao vậy?”

Hứa Hân Đóa thừa nhận mình không mạnh mẽ như tưởng tượng.

Chỉ một tin nhắn quan tâm như vậy, bức tường phòng bị lập tức sụp đổ.

Bình Luận (0)
Comment