Cô luôn cảm thấy Thẩm Trúc Hàng như thể đang đóng vai nam chính trong một bộ phim bi kịch não tàn, còn cô chính là vị hôn thê độc ác trong kịch bản đó, còn Lý Tân Ninh lại là bạch liên hoa ngây thơ, nhẹ nhàng cướp đi linh hồn của cậu ta.
Lúc trước cùng Thẩm Trúc Hàng ở bên nhau, Mục Khuynh Dao từng cảm thấy cũng không tệ, nhưng dạo gần đây lại càng lúc càng thấy ghê tởm, thậm chí còn cảm thấy mình trước kia đúng là mù mắt.
Cô rốt cuộc cũng hiểu ra, những kiểu con trai nửa mùa, chẳng cao chẳng thấp như vậy, lại càng tự cảm thấy mình rất hấp dẫn, cứ như bản thân được bao nhiêu người mến mộ không bằng.
Nếu không phải vì Lý Tân Ninh ghét cô, thì làm sao lại để mắt đến con heo này?
Chính vì Lý Tân Ninh ghét cô nên mới để thằng heo này được lợi. Lý Tân Ninh bị con heo này “ủi” không thấy buồn nôn à?
Hy sinh đúng là lớn thật đấy! Với bản thân mà cũng nỡ ra tay!
Nghĩ đến đây, Mục Khuynh Dao càng thêm tức giận.
Càng là người như Đồng Duyên, từ nhỏ đã không thiếu người yêu mến, luôn được người khác nâng niu, thì càng biết trân trọng tình cảm, càng chung tình. Họ không vì chút quan tâm mà cảm động rối rít, cũng chẳng coi sự thích thú của người khác là đặc ân, ngược lại sẽ rất rõ ràng và dứt khoát trong việc từ chối.
Còn kiểu như Thẩm Trúc Hàng, vừa được một người như Lý Tân Ninh thể hiện chút thiện cảm là bay bổng như lên trời, giờ còn dám mở miệng bảo cô đối xử tốt với Lý Tân Ninh?
Nghĩ cô dễ bị bắt nạt đến mức đó sao?
Nói với vị hôn thê phải đối xử tốt với tiểu tam à?
Tên đàn ông cặn bã này có thể tồi tệ đến mức nào nữa không?!
Mục Khuynh Dao tức đến tay run lên, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, gõ một hàng chữ: “Em vẫn luôn đối xử với cô ấy rất tốt mà, chỉ là cô ấy không thích em thôi. Em thật sự không biết cô ấy đã nói gì với anh… Làm em buồn ghê gớm luôn đó.”
Mục Khuynh Dao để điện thoại xuống, chống cằm suy nghĩ — Lý Tân Ninh mà ngồi cùng bàn với Đồng Duyên thì chắc chắn sẽ không chịu yên phận. Không biết cô có thể lợi dụng chuyện này không nhỉ?
Chuyện thì không thể để lộ là do cô nói ra, nhưng có thể tìm cách để nó gián tiếp truyền đến tai của Thẩm Trúc Hàng, để cho cái tên ngu ngốc đó thấy rõ bộ mặt thật của Lý Tân Ninh.
A a, thật là bực mình mà! Tại sao Hứa Hân Đóa lại có thể thu hút được kiểu con trai như Đồng Duyên chứ?
Tại sao bên cạnh cô chỉ toàn loại như Cố Tước – kiểu đào hoa lăng nhăng, hoặc Thẩm Trúc Hàng – thể loại bạn trai tồi?
Cuối tuần.
Mục Khuynh Dao vừa từ lớp học thêm về, vừa lẩm nhẩm hát nho nhỏ, tâm trạng khá tốt. Vừa bước vào nhà, cô bỗng thấy cha Mục đang ngồi trong phòng khách.
Dạo gần đây cha Mục rất ít khi về nhà. Dù sao trong nhà cũng chỉ còn mình cô, mẹ Mục đã rời đi, Mục Khuynh Diệc cũng hiếm khi về, cô lại càng thoải mái tự do. Bất ngờ thấy cha mình có mặt ở nhà, bước chân cô hơi khựng lại, rồi lễ phép gọi một tiếng: “Ba ạ.”
Cha Mục đang ngồi trong phòng khách hút thuốc, thấy cô thì dập điếu thuốc trong gạt tàn rồi hỏi: “Anh con hôm nay đi học thêm với con à?”
“Ừm, đúng là đi cùng nhau, nhưng tan học xong thì anh ấy đi với Thiệu Thanh Hòa rồi, con cũng không biết là đi làm gì.”
Cha Mục gật gù, rồi lại hỏi tiếp: “Dạo này con với Thẩm Trúc Hàng thế nào rồi?”
Mục Khuynh Dao đi vào trong, vừa ngồi xuống ghế đơn vừa hờ hững đáp: “Vẫn như vậy thôi, không tốt cũng không xấu.”
“Gần đây Hứa Hân Đóa làm người mẫu à?”
Rõ ràng cha Mục đã biết ít nhiều về tình hình gần đây của Hứa Hân Đóa, nên muốn hỏi Mục Khuynh Dao thêm chi tiết. Cô ngồi thoải mái xuống, trả lời: “Vâng, gần đây em ấy làm thêm, nghe nói cũng có chút tiếng tăm rồi.”
Cha Mục hơi thắc mắc: “Là do Doãn Hoạ giới thiệu sao? Nếu thật sự để nó vào giới giải trí thì…”
“Không phải ạ, là nhờ Thiệu Thanh Hòa giới thiệu, làm ở công ty nhà họ Thiệu.”
“Vậy à… Thế nhà họ Đồng chẳng giúp gì cho nó sao?”
Mục Khuynh Dao lắc đầu: “Cụ thể thì con cũng không rõ, nhìn bề ngoài thì em ấy sống cũng chẳng sung sướng gì, vẫn rất tiết kiệm.”
Cô và các bạn nữ trong lớp rất thích để ý mấy món đồ nhỏ như túi xách, kính mắt, mà hầu hết đều chuộng hàng hiệu.
Cô từng quan sát kỹ, Hứa Hân Đóa dùng toàn đồ bình thường, túi cũng chỉ vài trăm ngàn, giày cũng chỉ tầm hai ba trăm nghìn, toàn thương hiệu phổ thông.
Mức sống như thế, hoàn toàn không giống người đang được nhà họ Đồng nuôi dưỡng. Nhìn thế nào cũng chẳng giống được cưng chiều.
Phải biết là, Đồng Duyên thì ngược lại, giày dép thay mỗi ngày không trùng, mỗi đôi cũng toàn giá từ hàng chục triệu trở lên, có vài mẫu hiếm thậm chí không có hàng, giá trên mạng chào bán cũ cũng đến vài trăm triệu mà chưa chắc mua được.
Đôi giày mà Đồng Duyên hay đi nhất là đôi đen hơn bốn chục triệu một đôi. Không phải là cậu ta không thay giày, mà là cùng một kiểu dáng đen, chỉ khác phần trang trí — có đôi màu đỏ, đôi màu vàng, đôi màu xanh. Không biết tại sao anh chàng này lại mê mẩn mẫu giày đó đến vậy.
“Thế còn nó với thằng Đồng Duyên thì sao? Có phải đang quen nhau không?” Cha Mục hỏi tiếp.
Ông vẫn rất để t@m đến mối quan hệ giữa Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa. Trong lòng ông nghĩ nếu thật sự hai đứa đó quen nhau, thậm chí tiến tới hôn nhân thì càng tốt, ông cũng có thể coi như giữ được chút dây mơ rễ má với nhà họ Đồng.
Mục Khuynh Dao cũng không rõ nên giải thích mối quan hệ đó thế nào, suy nghĩ một lúc mới nói: “Hai người họ ở trường hầu như không nói chuyện, chỉ có lúc cần thì mới tìm nhau. Mà Hứa Hân Đóa không học tiết tối, ngày nào cũng ra ngoài làm thêm, nên giữa họ cũng không tương tác nhiều.”
“Thế là quan hệ không tốt?”
Mục Khuynh Dao lại lắc đầu: “Cũng không hẳn là không tốt, mà là kiểu mập mờ, không còn thân thiết như trước nữa.”
Cha Mục nghe xong khẽ “chậc” một tiếng, coi như đã hiểu, rồi nói: “Đám con trai nhỏ bây giờ chẳng đứa nào có lòng kiên nhẫn. Hiếm hoi mới thấy cô gái nào đặc biệt một chút thì hứng thú, rồi thân thiết. Đến lúc quen rồi, phát hiện cũng chẳng như tưởng tượng thì cũng bỏ rơi thôi. Nếu chia tay với Đồng Duyên, nhà họ Đồng không cần nó nữa, thì cuối cùng vẫn phải quay về đây thôi.”
Quả nhiên… nhà họ Đồng đối xử với Hứa Hân Đóa cũng chỉ là tạm thời, mà cũng chẳng thấy gì gọi là tốt đẹp.
Con bé này vẫn còn non lắm, tưởng rằng lấy lòng được nhà họ Đồng thì sẽ có lợi, kết quả chẳng được gì, phí công phí sức.
Đợi đến khi nhà họ Đồng không thèm đoái hoài nữa, tiện tay vứt bỏ, lúc đó Hứa Hân Đóa sẽ không còn kiêu ngạo được nữa. Nghĩ thôi cũng thấy hả giận.