Mẹ Thẩm giờ đã tin chắc hoàn toàn, giận đến phát điên, giọng the thé mắng to: “Nhà họ Mục xem chúng ta là đồ ngốc à?! Tìm một đứa xấu xí làm dâu nhà họ Thẩm, còn đứa xinh đẹp thì dâng cho nhà họ Đồng? Tính toán giỏi quá nhỉ?!”
Thẩm Trúc Hàng lắc đầu: “Những năm qua đúng là Mục Khuynh Dao được nuôi ở nhà họ Mục, còn Hứa Hân Đóa mới liên hệ với họ gần đây, quan hệ lại vô cùng căng thẳng, hiện giờ cô ấy đã rời khỏi nhà họ Mục rồi. Có lẽ là sau khi bị tổn thương sâu sắc bởi sự lựa chọn của Mục gia.”
Mẹ Thẩm vẫn không thể nào hiểu nổi: “Chuyện thế này mà họ cũng làm được sao?
Đây là con ruột đấy! Sao có thể tàn nhẫn đến mức đó? Chẳng lẽ tim gan chó ăn hết rồi?”
Thẩm Trúc Hàng đáp ngắn gọn: “Vì lợi ích từ hôn ước thôi mà. Chẳng phải chuyện làm ăn của họ đều nhờ nhà ta chống đỡ sao?”
Cha Thẩm vẫn còn chút lấn cấn, không tin người bạn bao năm là Mục Văn Ngạn lại như vậy, ngập ngừng nói: “Chú Mục không đến nỗi làm chuyện hoang đường thế chứ…”
Thẩm Trúc Hàng lạnh nhạt đáp: “Chú ấy đã ly hôn rồi, chuyện này ba có biết không?
Nghe nói cũng chính vì vụ này— Mẹ Mục muốn nhận lại con gái ruột, mà chú ấy không chịu, nên mới ly hôn. Không tin thì mẹ gọi hỏi mấy người bạn đi spa chung với Mẹ Mục ấy, đừng hỏi trực tiếp mẹ Mục, hỏi mấy bà tám đó là rõ.”
Mẹ Thẩm lập tức rút điện thoại ra gọi. Đối phương nghe xong còn ngạc nhiên: “Ủa, chị cũng biết rồi à? Trước bảo tôi giữ kín chuyện này đó. Nhưng mà cũng đúng, hai nhà là thông gia mà, sao giấu được. Thật đấy, Mục Văn Ngạn cứ bám riết lấy không chịu ly,
Mạc Nhân Tầm thì ngày nào cũng khóc, cuối cùng vẫn phải ký đơn ly hôn.”
mẹ Thẩm cúp máy, hừ lạnh một tiếng: “Với cái tính mềm như bún của Mạc Nhân Tầm mà còn đòi ly hôn, thì đủ biết Mục Văn Ngạn đã trơ trẽn tới mức nào!”
Cha Thẩm lúc này cũng không nhịn được nữa, đập mạnh tờ giám định lên bàn, nghiến răng: “Khốn nạn! Loại cầm thú như vậy sao có thể qua lại nữa được?!”
Từ giờ phút đó, nhà họ Mục và nhà họ Thẩm xem như đoạn tuyệt.
Cha Thẩm cầm tờ giám định, đích thân đến thẳng công ty của Mục Văn Ngạn, đập mạnh giấy giám định lên bàn: “Chúng tôi đã làm giám định riêng rồi!”
Cha Mục sững sờ, hoàn toàn không lường trước được chuyện này, vội vàng phủ nhận: “Không thể nào! Giám định giả đấy! Không thể tin được!”
Cha Thẩm sắc mặt trầm xuống, nói thẳng: “Vậy thì phiền ông đi cùng chúng tôi đến trung tâm giám định, trước mặt chúng tôi, làm lại một lần nữa.”
Cha Mục im lặng. Ông không thể đồng ý. Bởi vì—Mục Khuynh Dao vốn không phải là con ruột của ông.
Huống hồ, Mục Khuynh Dao mới bị ông đánh đến không ra hình dạng, ngay cả đi đứng còn khó khăn. Nếu để Thẩm gia biết chuyện ông bạo lực gia đình, mặt mũi còn đâu mà nhìn thiên hạ?!
Thế là, cha Mục bắt đầu xin lỗi, lên tiếng thừa nhận Hứa Hân Đóa mới là con ruột,
hi vọng cha Thẩm thông cảm.
Ông ta nước mắt lưng tròng kể lể: “Chúng tôi cũng rất đau lòng khi biết con gái ruột bị tráo đổi, bao nhiêu năm nay sống trong giả dối, giờ còn phải đối mặt với sự thật phũ phàng này… Tâm trạng chúng tôi không dễ chịu chút nào…”
Ông ta nhấn mạnh sự khổ sở của bản thân, nói cơ thể cũng đã suy sụp vì biến cố gia đình.
Cha Thẩm nhìn ông, ánh mắt lạnh như băng. Giọng nói không lớn, nhưng từng chữ nặng như đá: “Mục Văn Ngạn, nếu lúc mọi chuyện mới vỡ lở, ông đến thẳng chúng tôi, nói thật, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cho tình nghĩa bao năm, dù đau lòng, cũng chưa chắc đã hủy hôn ước. Bởi chuyện con cái bị tráo đổi, đâu phải lỗi của các người.”
“Nhưng ông đã chọn cách giấu giếm, còn bỏ rơi chính con gái ruột để bảo toàn hôn sự. Cách ông xử lý mới thật sự khiến người ta thất vọng thấu tim gan.”
Cha Mục càng xin lỗi, càng cúi người, thậm chí định quỳ xuống, miệng không ngừng: “Tôi biết tôi sai rồi… tôi chỉ là bị hoàn cảnh đẩy đến đường cùng…”
Cha Thẩm đỡ ông ta dậy, ánh mắt vẫn lạnh lùng: “Không cần như thế. Ông chỉ khiến tôi càng chắc chắn rằng, ông là người lợi ích đặt trên tất cả, bất chấp tình nghĩa, bất chấp lương tâm. Ngay cả với chính con ruột cũng không công bằng, tổn thương con bé, cũng tự tay hủy đi 20 năm quan hệ giữa hai nhà chúng ta.”
“Đặc biệt là—khi chúng tôi bắt đầu nghi ngờ, ông còn dùng giám định giả để lừa chúng tôi!”
“Không… không phải vậy… tôi vẫn luôn cố gắng xử lý việc này mà… tôi…”
Cha Thẩm không buồn nghe tiếp, lấy từ trong cặp ra bản hợp đồng, xé tan ngay trước mặt Mục Văn Ngạn, lạnh giọng tuyên bố: “Chuyện này khiến chúng tôi vô cùng thất vọng. Hợp đồng lần này đến đây là chấm dứt. Hợp tác trước kia, sau khi bàn giao đơn hàng xong cũng sẽ kết thúc, tôi sẽ cử người đến tiếp nhận.”
“Còn về hôn ước của hai đứa nhỏ—hủy bỏ. Tôi cũng sẽ để Trúc Hàng chính thức chia tay với Mục Khuynh Dao.”
Lời vừa dứt, cha Thẩm xoay người rời đi, không thèm liếc lại, mặc kệ cha Mục bối rối giữ lại.
Thế là, lần hợp tác mà Mục Văn Ngạn cực kỳ coi trọng, tan thành mây khói.
Toàn bộ vốn đầu tư giai đoạn đầu—đổ sông đổ bể. Kênh phân phối sau này—trực tiếp bị cắt đứt.
Mà đó mới chỉ là khởi đầu.
Cha Thẩm từ trước đến nay nổi danh là người hòa nhã, các mối quan hệ trong giới kinh doanh cũng rất rộng. Khi mọi người biết chuyện lần này, các đối tác quen biết với Thẩm gia cũng đồng loạt cắt đứt hợp tác với Mục gia.
“Có thể khiến Thẩm tiên sinh tức giận đến mức giải trừ hôn ước, thì chắc chắn là chuyện rất nghiêm trọng.”
Công ty của Mục gia vốn đã chênh vênh như đứng trên băng mỏng, giờ lại bị giáng thêm một đòn chí mạng—xem như hoàn toàn sụp đổ.
Mục Văn Ngạn ngồi một mình trong văn phòng, không bật đèn. Ánh sáng ban ngày từ những khe hở rèm trút vào, càng khiến vẻ trống rỗng và tê liệt trở nên rõ ràng.
Bức tường kính trong suốt không kéo rèm, từ kẽ hở có thể thấy khung cảnh hỗn loạn bên ngoài.
Bên ngoài văn phòng là phòng trợ lý, có ba người làm việc ở đó. Ra khỏi đó là khu làm việc chung.
Nhân viên đi ra đi vào liên tục, ba trợ lý ai nấy đều bận rộn đến mức không kịp ngẩng đầu. Từ nét mặt họ, có thể thấy rõ sự cuống cuồng và hoảng loạn.
Có người muốn gõ cửa để xin chỉ thị, nhưng bị trợ lý lớn tuổi nhất giơ tay cản lại.
Ngay sau đó, người trợ lý đó dẫn một nhân viên trẻ rời khỏi văn phòng, hình như là đi gặp đối tác đang yêu cầu hủy hợp đồng. Bước chân vội vã, thần sắc căng thẳng.
Mà lúc này, Mục Văn Nghạn lại vô cùng yên tĩnh.
Đầu óc ông ta hiếm hoi tỉnh táo đến lạ.
Ông ta hiểu rõ—lần này là không thể cứu vãn.
Thẩm tiên sinh—một người nổi tiếng ôn hòa, lại còn là bạn học đại học của ông ta.
Ngay cả người như thế còn có thể trở mặt, chứng tỏ… ông ta đã làm ra chuyện gì đó, khiến người ta căm phẫn đến tận xương tủy.