Thiệu Thanh Hòa gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy. Ai mà nghĩ được là nhà họ Mục lại phá sản nhanh như vậy. Mục thúc thì mặc kệ không quản, bên này Thẩm Trúc Hàng lại từng đánh cô ta, trong khi còn đang trong thời gian đính hôn đã ngoại tình, khiến Mục Khuynh Dao phẫn nộ. Nhiều chuyện dồn dập như vậy, quả là…”
Mẹ Thẩm cuối cùng cũng bị nói đến mức nghẹn họng, trừng mắt há hốc mồm một lúc lâu mà không thốt nên lời.
Thiệu Thanh Hòa lúc này mới hạ giọng nói: “Dì Thẩm à, chuyện Mục Khuynh Dao tấn công người, nguyên nhân cụ thể tốt nhất đừng lan truyền ra ngoài. Dì xem, nếu mà chuyện bị lộ, người ngoài có khi lại nói là do nhà họ Thẩm ép buộc. Thẩm Trúc Hàng đánh người, còn ngoại tình, sau đó lại ép hủy hôn, Mục Khuynh Dao vì quá tức giận mới ra tay.”
“Vớ vẩn! Nhà chúng tôi hủy hôn là vì nhà họ Mục lừa gạt!”
“Cháu biết chứ, nhưng trong trường học đã bắt đầu có những lời đồn rồi, nói Mục Khuynh Dao là ra tay chém gã tra nam, hả dạ lắm.”
“Đó là lời người nói ra sao?”
“Miệng đời đáng sợ lắm mà!” Thiệu Thanh Hòa nói xong lại liếc nhìn xung quanh đám đông đang xem kịch hay, “Dì còn muốn tiếp tục làm loạn nữa không? Dù sao cũng từng là thông gia, làm to chuyện ra thì khó coi lắm.”
Mẹ Thẩm tức đến toàn thân run rẩy, cuối cùng đành phải rời đi.
Mục Khuynh Diệc quay sang nhìn Thiệu Thanh Hòa, khẽ nói: “Cảm ơn.”
“Haiz, lúc này dù cậu có nói gì thì dì Thẩm cũng sẽ không nghe đâu, chỉ càng mắng dữ hơn thôi. Chỉ có người đứng ngoài như tôi mới có thể khuyên được đôi chút.”
Mục Khuynh Diệc đứng trong phòng bệnh, chờ đến khi đám người hóng chuyện giải tán hết, chỉ còn lại hai người họ và cha anh đang hôn mê, anh mới bước tới đóng cửa phòng lại, rồi thấp giọng buông một câu chửi thề: “Má nó.”
Đây là lần hiếm hoi Mục Khuynh Diệc nói tục.
Thiệu Thanh Hòa nghe xong thì bật cười.
Mục Khuynh Diệc liếc cậu ta một cái: “Cậu thích hóng chuyện nhà tôi đến vậy sao?”
“Đúng vậy đó. Nhìn các người làm sao vượt qua sóng gió, chính là động lực sống của tôi.” Thiệu Thanh Hòa đáp xong liền ngồi xuống ghế trong phòng bệnh, nhìn Mục Khuynh Diệc hỏi một cách tò mò, “Cậu tính làm gì tiếp theo?”
“Tôi đã sớm rất chán ghét Mục Khuynh Dao rồi, luôn cảm thấy tâm địa cô ta chẳng tốt đẹp gì. Rõ ràng là lớn lên cùng nhau, vậy mà càng ngày tôi càng thất vọng về cô ta, có cảm giác như chẳng còn nhận ra con người đó nữa. Lúc cô ta xử lý chuyện bà ngoại, tôi đã muốn đuổi cô ta đi rồi.”
Mục Khuynh Diệc thở dài một tiếng, “Cũng trách tôi không thuyết phục được ba mẹ… Cái tật ăn nói vụng về này bao giờ mới sửa được đây?”
Thiệu Thanh Hòa tò mò hỏi: “Cậu vẫn định quan t@m đến Mục Khuynh Dao nữa không?”
Mục Khuynh Diệc lắc đầu: “Phải trả giá cho sai lầm của bản thân là điều đương nhiên. Ba tôi bây giờ phá sản, bị thương, đó cũng là cái giá cho sai lầm của ông ấy. Tất cả đều là nhân quả, không phải tự nhiên mà đến, chỉ là tự mình gieo nhân nào thì giờ phải gặt quả nấy mà thôi.”
“Còn chuyện của ba cậu thì sao?”
“Không nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi, đã qua cơn nguy kịch. Còn công ty thì chờ nhà họ Đồng thu mua thôi.”
“Ồ, cuối cùng vẫn là phải dựa vào Đồng Duyên.”
Mục Khuynh Diệc khẽ gật đầu, vẻ mặt có chút uể oải: “Tôi nghĩ Đóa Đóa vốn không muốn, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, chắc là sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, thấy rằng nhà họ Đồng không bị tổn thất gì nên mới chấp nhận. Chủ yếu là vì để ý đến cảm nhận của tôi và mẹ tôi, chứ thật ra em ấy hoàn toàn có thể đứng ngoài mọi chuyện.”
“Vậy nên em gái Đóa Đóa vẫn là người mềm lòng.”
“Người nào đã được em ấy tha thứ, thì em ấy sẽ đối xử rất tốt. Còn người mà em ấy không thể tha thứ hay chấp nhận, chắc chỉ còn lại ba và Mục Khuynh Dao thôi.”
Thiệu Thanh Hòa lắc đầu, nói: “Cô ấy đâu có mang họ Mục, chữ 'Khuynh' cũng nên bỏ đi rồi, đúng ra phải gọi là Hứa Dao mới phải?”
Mục Khuynh Diệc nghĩ thông rồi, cười khổ: “Em ấy vốn nên tên là Hứa Hân Đóa.”
“Haiz… Thôi bỏ đi, đừng vướng bận chuyện tên gọi nữa.”
Thiệu Thanh Hòa nhìn vào cánh tay đang truyền dịch của cha Mục, rồi hỏi: “Cậu không định cắt đứt quan hệ với họ nữa à?”
Trước kia, Mục Khuynh Diệc và Thiệu Thanh Hòa từng rất quan t@m đến việc làm sao thoát khỏi gia đình nguyên sinh.
Mục Khuynh Diệc cũng đã quá mệt mỏi với nhà họ Mục — người mẹ nhu nhược, người cha ngày càng đáng sợ, một cô em gái giả tạo đầy tâm cơ, và một em gái ruột thì bỏ nhà ra đi.
Tình cảnh như vậy khiến anh vô cùng kiệt sức, không muốn tiếp tục dính dáng đến họ, chỉ mong có thể thoát khỏi vòng dây trói buộc này.
Mục Khuynh Diệc cười khổ nói: “Mẹ tôi đang nỗ lực, bà ấy đã bắt đầu thay đổi… hơn nữa, Đóa Đóa cũng đã chấp nhận tôi rồi.”
Thiệu Thanh Hòa cười dịu dàng: “Cho nên anh trai Khuynh Diệc cũng là người mềm lòng đấy chứ.”
“Đừng gọi linh tinh, tôi chỉ là muốn thử đối xử tốt với Đóa Đóa, sau này sẽ bù đắp thật tốt cho con bé. Nhưng mà… tôi đúng là một người anh vô dụng…”
“Em gái Đóa Đóa đang nỗ lực trưởng thành, cậu cũng phải cố lên đấy.”
“Ừ.”
Công ty nhà họ Mục phá sản, mẹ Mục không quay về.
Cha Mục bị Mục Khuynh Dao đâm trọng thương, hôn mê bất tỉnh, mẹ Mục rốt cuộc cũng không thể ngồi yên, liền mua vé tàu cao tốc sớm nhất để đến, vì quá gấp nên không có chuyến bay nào kịp.
Bà đến nơi liền thay cho Mục Khuynh Diệc, bảo anh quay lại trường học, để bà ở lại chăm sóc cha Mục.
Nói ra cũng lạ, bà vốn là người yếu đuối, nếu là trước kia, gặp chuyện như thế này có khi đã khóc đến chết đi sống lại, mất một thời gian dài cũng không vực dậy được.
Thế nhưng lúc này lại vô cùng bình tĩnh, sự việc đến nước này, bà không mạnh mẽ cũng phải mạnh mẽ.
Bà ở trong phòng bệnh liên lạc với người nhà họ Đồng, bàn bạc chi tiết việc tiếp quản công ty.
Nhà họ Đồng vì nể mặt Hứa Hân Đóa nên không hề ép giá, các điều khoản đều rất hợp lý. Yêu cầu đặc biệt chỉ là liên quan đến Mục Khuynh Diệc, và một điều kiện nữa là: cha Mục từ nay về sau không được dính dáng gì đến công ty nữa.
Sau đó bà đến thăm Thẩm Trúc Hàng và Lý Tân Ninh. Cả hai bên gia đình đều rất tức giận, nhưng mẹ Mục suốt quá trình đều giữ thái độ rất tốt, hoàn toàn không có ý xin tha, chỉ nói rằng sẽ chịu toàn bộ chi phí điều trị.
Bà không hề đề cập đến chuyện hòa giải, tự nhiên cũng không phát sinh rắc rối gì, đúng là bà cũng không hề giúp Mục Khuynh Dao tìm luật sư.