Cuối tháng Sáu có một cuộc thi Toán học, thời gian thi bắt đầu lúc hai giờ chiều ngày Chủ nhật.
Lúc này đã gần tới kỳ thi cuối học kỳ hai lớp 11, đầu tháng Bảy sẽ tổ chức thi. Tuy nhiên, kỳ nghỉ hè của học sinh lớp 11 ở trường Gia Hoa khá ngắn, tháng Tám đã phải tựu trường, chính thức bước vào cuộc sống học lớp 12.
Hứa Hân Đóa đang lên kế hoạch, sau khi hợp đồng kết thúc thì cô cũng sẽ vào ký túc xá ở luôn, tức là bắt đầu từ học kỳ sau.
Những ồn ào trong trường về chuyện trước đó cũng dần lắng xuống, rất ít người còn bàn tán về chuyện nhà họ Mục nữa, dù sao cũng là chuyện gia đình. Sự kiện bạo lực kia, Mục Khuynh Diệc và Hứa Hân Đóa chỉ là người bị liên lụy, nhân vật chính là ba người trong mối quan hệ tay ba đó, nên bọn họ không thể trở thành đề tài bàn tán mãi được.
Một thời gian sau, chủ đề hot hơn lại là ai với ai đánh nhau, cuối cùng điều tra ra vì một bạn nữ lớp nào đó. Hoặc là có học sinh lớp chọn nào đó gian lận, bị bắt tại trận, bị hủy tư cách vào lớp chọn, sau đó phụ huynh đến trường đánh con mình.
Những tin tức này đã giúp chuyển hướng sự chú ý, khiến Mục Khuynh Diệc và Hứa Hân Đóa nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Lúc này, Thiệu Thanh Hòa và Mục Khuynh Diệc mặc đồng phục trường Gia Hoa, đứng cuối hàng chờ vào thi, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cổng vào.
Hứa Hân Đóa cũng đăng ký thi lần này, nhưng buổi sáng cô có lịch trình công việc. Dù nói là trưa sẽ xong việc, nhưng mãi vẫn chưa thấy đến. Giờ đã đến lúc xếp hàng vào phòng thi rồi, Hứa Hân Đóa vẫn chưa xuất hiện.
Mục Khuynh Diệc đã gọi cho Hứa Hân Đóa ba cuộc điện thoại, nhưng cô đều không nghe máy.
Thiệu Thanh Hòa đứng cạnh, nhìn thấy vậy bèn nói: “Chắc là Đóa Đóa không rảnh nghe máy thôi.”
“Cuộc thi này có thể giúp ích cho việc được tuyển thẳng sau này.”
“Đóa Đóa hình như không quan t@m đến tuyển thẳng lắm, cô ấy muốn thi cùng trường đại học với Đồng Duyên.”
“Vậy tôi có nên đi kèm học cho Đồng Duyên không?”
“Đồng Duyên không cần học kèm mấy môn tự nhiên đâu. Còn môn Ngữ văn của cậu ấy thì… cậu có dạy cật lực cũng vẫn thế thôi.”
“…” Mục Khuynh Diệc thở dài bất lực.
Thành tích của Hứa Hân Đóa vốn đã rất tốt, thi đại học về cơ bản không cần phải lo lắng gì nhiều. Nếu lớp 12 cô cố gắng thêm chút nữa, thì dù vừa học vừa làm thêm cũng vẫn có thể thi được điểm cao.
Tuy nhiên, việc chọn trường đại học của cô hoàn toàn phụ thuộc vào kết quả thi của Đồng Duyên, điều này khiến Mục Khuynh Diệc cũng cảm thấy lo lắng thay. Là anh trai, đương nhiên anh hi vọng em gái có thể thi vào ngôi trường tốt nhất.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, có học sinh từ trường khác lén quay video Thiệu Thanh Hòa và Mục Khuynh Diệc.
Hàng người chờ vào thi có mấy dãy, khi vào cổng phải kiểm tra thẻ dự thi, còn phải qua cổng an ninh nên tốc độ vào khá chậm.
Đồng phục trường Quốc tế Gia Hoa là áo khoác vest và sơ mi trắng, kiểu dáng này trong nước được xem là khá hiếm. Thêm vào đó, Thiệu Thanh Hòa và Mục Khuynh Diệc đều là những nam sinh rất điển trai, tự nhiên thu hút ánh nhìn.
Nhiều bạn nữ sẽ tranh thủ quay lén mấy anh chàng đẹp trai rồi đăng lên Douyin (TikTok Trung Quốc), thỉnh thoảng còn nổi tiếng nữa cơ.
Một số video dạng này là dàn dựng bởi studio, nhưng cũng có những cái là "săn trai đẹp" thật. Và lúc này, hai người họ chính là kiểu "bị quay trộm".
Dùng Douyin để ghi lại những khoảnh khắc đẹp bất ngờ trong cuộc sống.
Đúng lúc đó, cả hai cùng quay đầu nhìn về phía cổng, chỗ đó vang lên tiếng còi xe, cô gái kia tiện tay quay điện thoại sang, vừa hay quay được cảnh Hứa Hân Đóa xuất hiện.
Hứa Hân Đóa biết mình chắc là không kịp giờ rồi, nên đã bảo Đồng Duyên mang xe mô-tô tới dưới tòa nhà nơi cô quay quảng cáo. Quay xong, cô thu dọn đồ đạc rồi phóng xe đến thẳng địa điểm thi.
Cô dừng xe ở bãi đỗ, đôi chân dài giúp cô dễ dàng chống chân mà không hề thấy khó khăn. Vừa tháo mũ bảo hiểm ra, mái tóc ngắn hơi rối do đội mũ nhưng ngay sau đó đã bị gió thổi tung lên, lộ ra khuôn mặt tinh xảo của cô.
Tóc ngắn tung bay, lượn lờ bên má như đôi cánh đen không thể kiểm soát, càng làm nổi bật làn da trắng như sứ của cô.
Sau khi dựng xe xong, cô đeo túi chéo một bên vai, vừa đi vừa lấy khăn ướt tẩy trang trong túi ra lau mặt, vừa lau vừa bước đến bên cạnh Mục Khuynh Diệc.
Mục Khuynh Diệc cầm giúp cô túi, theo lời cô lấy ra bộ đồng phục từ trong đó.
Cuộc thi lần này là thi đại diện cho trường, tất cả thí sinh bắt buộc phải mặc đồng phục, nên cô chỉ có thể tranh thủ mặc tạm.
Sau đó, cô cầm váy đồng phục lên rồi trực tiếp mặc chồng ra ngoài quần jeans.
Rõ ràng là một hành động khá luộm thuộm, vậy mà Hứa Hân Đóa lại làm rất dứt khoát, thậm chí còn toát ra chút khí chất cool ngầu. Nhất là khi cô đang tẩy trang mà vẫn liếc mắt nhìn về phía mấy cô gái đang quay video, không mảy may để tâm, cứ tiếp tục trò chuyện với Mục Khuynh Diệc và Thiệu Thanh Hòa.
Ánh mắt đó, thực sự... ngầu đến phát cuồng.
Mỹ nhân thật sự, là người có thể “chịu đựng được thử thách của việc tẩy trang” — tẩy ngay tại chỗ, sau khi tẩy trang xong, nhan sắc gần như không thay đổi là bao. Chỉ là từ phong cách sắc sảo mạnh mẽ, trở về dáng vẻ trong sáng thuần khiết của một nữ sinh.
Mục Khuynh Diệc đưa tay chỉnh lại tóc cho Hứa Hân Đóa, hỏi: “Đồ mang đủ chưa?”
“Ừm, mang rồi. Thẻ vào thi còn có cả… bút. Lần này thi viết bài đúng không?”
“…” Mục Khuynh Diệc nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, chẳng biết nên nói gì. Rõ ràng cô lại chỉ nhắm vào tiền thưởng mà thi thôi.
Trong lúc đang xếp hàng, cả ba người bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên — không ngờ lại là bài hát do Lâu Hử hát!
Ba người lập tức nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.
Hứa Hân Đóa đã viết một bản giai điệu cho Lâu Hử. Vì là lần đầu tiên sáng tác nên thiếu kinh nghiệm, bài hát có khá nhiều đoạn lặp lại. Dù vậy, miễn cưỡng vẫn thành một bản hoàn chỉnh.
Sau đó, Lâu Hử tự tìm người phối khí và viết lời, rồi thu âm bài hát. Cả phần phối khí và lời đều do những người nghiệp dư làm, chỉ là nhận đơn theo sở thích cá nhân, còn thu âm thì càng đơn giản hơn — cậu ấy chỉ tìm một nơi yên tĩnh để ghi âm thôi, không phải phòng thu chuyên nghiệp gì cả.
Kết quả là, bài hát này vì có giai điệu đơn giản, lời bài hát thì dễ nhớ và “gây nghiện”, lại bất ngờ nổi tiếng.
Bài hát hot rồi, nhưng lại nảy sinh một tình huống rất xấu hổ: bài hát nổi mà người hát thì không nổi.