Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 229

Vì vậy, kỳ thứ ba cô chính thức trở thành người mẫu chủ lực được tạp chí đẩy mạnh hình ảnh.

Lúc này, năm cuối cấp ba đã bắt đầu.

Dù có tự tin đến đâu, khi bước vào lớp 12, Hứa Hân Đóa vẫn chủ động ngừng các buổi chụp vào buổi tối, chỉ nhận lịch làm việc vào cuối tuần.

Sau đó, cô cũng bắt đầu ở nội trú.

Thời điểm cô chuyển vào ở, lứa học sinh lớp 12 trước đã tốt nghiệp, nên cô được xếp vào một phòng đơn khá tốt.

Căn phòng này rõ ràng đã được học sinh trước đó tu sửa lại, sơn tường là tông màu tối sang trọng, bàn và giường đều là hàng đặt riêng, phòng tắm thì có vòi hoa sen hiện đại, bồn cầu tự động, nhìn sơ qua thì... sang chẳng kém gì phòng của Đồng Duyên!

Lâu Hử tới ký túc xá của Hứa Hân Đóa, vừa tới đã buôn dưa lê: “Tỷ lệ nam nữ trong trường mình thay đổi nên ký túc xá nam và nữ đổi chỗ đó. Căn phòng này trước đây là nam ở, mà có thể thấy được người từng ở đây chắc chắn thuộc dạng công chúa nhỏ, cẩn thận từng li từng tí. Cậu nói xem, có khi nào là kiểu người như Ấn Thiếu Thần không?”

Hứa Hân Đóa nghe xong chỉ thấy… quá lời rồi, nhưng mà tiện cho cô là được: “Thế thì tốt quá, coi như mình hời to, ở cũng thoải mái hơn.”

Rồi thời gian cũng đến ngày sinh nhật của Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên.

Bên phía Mục Khuynh Diệc và Hứa Hân Đóa thì không định tổ chức rình rang gì cả — dù sao nhà họ Mục cũng đã sa sút, giữ thể diện là chính.

Nhưng bên nhà họ Đồng thì khác hoàn toàn. Lần này là lễ thành niên của Đồng Duyên, ý nghĩa không giống những sinh nhật trước. Đây là sự kiện đánh dấu việc xác lập người thừa kế của nhà họ Đồng — để tất cả mọi người biết rằng độc tử của nhà họ Đồng chính thức trưởng thành, chính thức bước vào vị trí được gia tộc dốc lòng bồi dưỡng.

Hôm đó, nhà họ Đồng phá lệ, tổ chức một buổi tiệc cực kỳ long trọng, khác hẳn phong cách thường ngày vốn kín đáo.

Trước đây mỗi lần sinh nhật Đồng Duyên, chỉ có một nhóm nhỏ bạn bè thân thiết được mời, những người ngoài muốn đi cũng không có cơ hội.

Nhưng lần này thì khác, một bữa tiệc hoành tráng, danh sách khách mời trải dài — ai nhận được thiệp mời cũng đều hí hửng tham dự.

Thậm chí đến cả cha của Mục Khuynh Diệc cũng được mời.

Lúc này, cha của Mục Khuynh Diệc đã gần như bình phục hoàn toàn sau chấn thương, nhưng công ty của nhà họ Mục thì đã hoàn toàn rời khỏi tay ông. Ông cũng chưa vội đi làm lại, trong lòng vẫn ôm hy vọng có ngày vực dậy, muốn chứng minh mình vẫn có thực lực.

Nhưng với chút tiền ít ỏi còn lại, ông chỉ đủ thuê một căn nhà không ra gì, muốn đầu tư thì thấy gì cũng thấy rủi ro, chẳng dám ra quyết định.

Ông không định đi, không muốn để bạn bè cũ nhìn thấy bộ dạng sa sút của mình.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, biết đâu ở bữa tiệc đó có thể gặp lại người nhà họ Đồng, cầu xin thêm lần nữa, hoặc… biết đâu có cơ hội đầu tư nào đó, ông lại gồng mình mà đi.

Mẹ của Mục Khuynh Diệc và chính cậu cũng được mời. Ban đầu, họ chỉ định mượn một căn homestay để làm bữa sinh nhật ấm cúng ba người. Nhưng thấy nhà họ Đồng vẫn mời, lại thêm việc họ giúp đỡ gia đình mình rất nhiều, nên ba người họ cũng quyết định đến dự.

Lễ phục của Hứa Hân Đóa hôm nay là lễ phục đặt riêng, được Doãn Họa chuẩn bị từ sớm — độ tinh xảo đến mức cứ như cô là nhân vật chính vậy.

Bộ lễ phục đó đã trị giá hàng triệu tệ, chưa kể đến trang sức — toàn là đồ vô giá.

Thời gian gần đây, Hứa Hân Đóa vốn đã có luyện tập trình diễn catwalk, lại có thêm kinh nghiệm trình diễn chuyên nghiệp, nên khi bước vào sảnh tiệc trong bộ lễ phục, khí thế của cô tỏa ra ngút trời, khiến không ít người phải ngoảnh lại nhìn.

Cô đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ, mái tóc dài được vấn lên cao, hai bên mai để vài lọn tóc buông nhẹ, hơi xoăn, tạo nên chút vẻ nghịch ngợm, sinh động. Trên gương mặt lạnh lùng thanh tú, khi nở nụ cười lại như một đóa hoa rực rỡ bung nở, đẹp đến chấn động lòng người.

Thân hình cao gầy thon thả giúp cô mặc lễ phục càng thêm nổi bật, cả người cao quý như tiên nữ, thoát tục và không thể xâm phạm.

Xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng xì xào, ánh mắt mọi người không khỏi dừng lại nơi cô gái ấy, bàn tán về sự đặc biệt và xuất chúng của cô.

Ai cũng biết, cô vốn là thiên kim thật sự của nhà họ Mục, nhưng giờ lại trở thành con gái nuôi của nhà họ Đồng. Tuy vậy, người hiểu nội tình đều biết rõ — mối quan hệ giữa cô và Đồng Duyên không đơn giản.

Mà trong một dịp trang trọng thế này, Hứa Hân Đóa cũng xuất hiện với dáng vẻ lộng lẫy như thế, càng khiến người ta nghi ngờ — liệu có phải quan hệ giữa cô và Đồng Duyên đã vượt qua ranh giới thông thường?

Sau khi ba người nhà Hứa Hân Đóa vào sảnh không bao lâu thì gặp ngay cha của Mục Khuynh Diệc.

Cả ba người họ đều không có thiện cảm, chẳng ai muốn để ý đến ông ta.

Bên phía nhà họ Đồng thực ra cũng chẳng thiết tha gì việc mời ông ta, chỉ vì đã thu mua công ty của ông, nếu không mời thì dễ bị người ta đàm tiếu, bất đắc dĩ mới gửi thiệp, không ngờ ông ta thật sự dám đến.

Vừa thấy mẹ của Mục Khuynh Diệc, ông ta lập tức lại muốn dây dưa, cố bước đến, mở lời đầy hy vọng: “Nhân Tầm, cho anh thêm một cơ hội nữa có được không? Gần đây anh vẫn luôn tìm cơ hội đầu tư. Chỉ cần có thời cơ, anh chắc chắn có thể vực dậy lại.”

Mẹ của Mục Khuynh Diệc lập tức rút tay về, mặt không chút cảm tình: “Đừng làm phiền tôi nữa. Vấn đề của ông vốn không nằm ở sự nghiệp.”

Mục Khuynh Diệc bước tới, đứng chắn phía trước mẹ, nói khẽ: “Chúng ta đừng gây chuyện ở đây. Ở đây mất mặt thì cũng chẳng có lợi gì cho ông trong việc tìm kiếm cơ hội làm ăn đâu.”

Câu này đúng ngay chỗ đau nhất của cha cậu.

Thế nhưng ông ta vẫn nhịn không được châm chọc: “Không phải nói nhà họ Đồng sẽ cưới Đóa Đóa sao? Nhưng nhìn xem… chẳng ai trong nhà họ Đồng ra tiếp đón riêng cả. Như thế mà gọi là đối đãi như người nhà à?”

Mục Khuynh Diệc chẳng buồn đáp, cũng không muốn để mẹ và Hứa Hân Đóa nghe thêm lời khó nghe nào, liền chuẩn bị dẫn hai người rời đi.

Ngay khoảnh khắc đó, một nhóm người tiến về phía họ.

Đi đầu chính là Đồng Duyên, bên cạnh cậu — là Ngụy Lam.

Bình Luận (0)
Comment