Lưu Nhã Đình tức đến mức giơ tay đập lên trán mình, sau đó bắt đầu đi tới đi lui không xa chỗ Hứa Hân Đóa, như thể đang cố tiêu hóa cái tin dữ.
Nhà họ Mục ba người ngồi im nhìn Nhã Đình, ai nấy đều ngoan ngoãn, không chen lời, không cản trở, nhưng ba đôi mắt thì đồng loạt dõi theo cô.
Ngụy Lam vẫn tươi cười vui vẻ nói: “Tiểu tiên nữ Lưu à, cậu cũng không cần kích động như vậy đâu. Anh Duyên chắc chắn sẽ bên Đóa gia thôi. Sớm hay muộn cũng thế cả, chẳng qua là hôm nay vừa tròn 18 tuổi liền xác định quan hệ luôn thôi.”
Lưu Nhã Đình lớn tiếng phản bác: “Cậu ta không xứng!”
Tiếng hét ấy làm mẹ Mục giật nảy mình.
Đúng lúc đó, buổi tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu. Tất nhiên Đồng Duyên phải lên sân khấu phát biểu.
Anh cầm mic, ung dung điềm đạm giới thiệu: “Xin chào mọi người, tôi là Đồng Duyên.”
Sau đó anh nhìn lên tầng hai, nói tiếp: “Tiện thể giới thiệu một chút, cô gái ở tầng hai kia là bạn gái tôi.”
Khán khách ồ lên, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía tầng hai, nơi Lưu Nhã Đình và Hứa Hân Đóa cùng đứng. Mọi người nhất thời không phân biệt được ai là bạn gái chính thức.
Đồng Duyên cười ranh mãnh, giơ mic nói một câu như chọc ghẹo: “Lưu Nhã Đình, đứng lệch qua một chút.”
Lưu Nhã Đình bị gọi tên trước bao người, giống như bị lôi ra ánh sáng, miễn cưỡng di chuyển sang bên.
Đồng Duyên tiếp lời: “Dịch thêm chút nữa đi, che mất bạn gái tôi rồi.”
Lưu Nhã Đình tức đến nỗi phồng má, lùi hẳn về phía xa, nhường trọn vị trí cho Hứa Hân Đóa.
Lúc này, Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên đối mắt nhau, trong ánh nhìn của anh, sự lạnh lùng hoàn toàn tan biến, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng như suối xuân.
Đồng Duyên nói tiếp, giọng rõ ràng: “Cô gái mặc lễ phục màu hồng nude, xinh đẹp như tiên kia chính là bạn gái tôi. Hôm nay cũng vừa tròn 18 tuổi.”
“À, còn một điều nữa… ông anh rể tiện nghi của tôi hôm nay cũng sinh nhật, tiện thể chúc hai người sinh nhật vui vẻ.”
Sau khi tiếng vỗ tay và lời chúc vang lên, Đồng Duyên lại nói thêm một câu, đầy ý nghĩa: “Khi nào chúng tôi đính hôn, tôi sẽ lại mời mọi người đến chung vui.”
Câu nói cuối cùng rõ ràng chỉ là lời trêu chọc hài hước, nhưng lại rất được lòng người. Đồng nghĩa với việc khi đến tuổi có thể đính hôn, anh vẫn sẽ giữ liên hệ với những người có mặt hôm nay.
Lời vừa dứt, tràng pháo tay rộ lên, bạn bè của Đồng Duyên cũng hùa theo reo hò ầm ĩ.
Đồng Duyên nói xong, mới chính thức bắt đầu đọc bài phát biểu mà người nhà chuẩn bị cho.
Bữa tiệc sinh nhật này mang đậm hơi thở thương nghiệp, đâu đâu cũng thấy dấu ấn của sản nghiệp nhà họ Đồng. Là người thừa kế, Đồng Duyên không thể không gánh vác.
Anh chỉ có thể tranh thủ những dịp như thế này, làm vài chuyện khiến bản thân vui vẻ. Mà hiện tại, điều khiến anh vui nhất chính là —
Công khai với toàn thế giới rằng Hứa Hân Đóa là bạn gái anh. Cô ấy xinh đẹp đến mức làm anh muốn khoe khắp nơi.
Hứa Hân Đóa mỉm cười nghe Đồng Duyên phát biểu, nhẹ nhàng lấy điện thoại ra, nhắn tin cho anh Trương: “Anh Trương, em xin lỗi, em đang yêu rồi, người ta vừa công khai luôn rồi.”
Anh Trương: “???”
Anh Trương: “Công khai kiểu gì?”
Hứa Hân Đóa: “Nói em là bạn gái cậu ấy ngay giữa tiệc sinh nhật.”
Anh Trương: “Ồ, vậy thì không sao…”
Hứa Hân Đóa: “Tại hiện trường có rất nhiều người, cả phóng viên truyền thông nữa.”
Cô còn gửi luôn một đoạn video ngắn quay lại cảnh công khai.
Anh Trương: “Anh đang bấm huyệt nhân trung đây… Để anh nghĩ cách, anh đi họp khẩn với quản lý bên nghệ sĩ đây.”
Lúc này là đến phần múa mở màn.
Hứa Hân Đóa từ tầng hai bước xuống, ánh đèn lộng lẫy tỏa ra ánh vàng ấm, chiếu rọi lên thân hình mảnh mai của cô, khiến cô càng thêm lấp lánh nổi bật.
Đồng Duyên bước đến, đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dẫn cô vào giữa sàn nhảy.
Nam thanh nữ tú, hai người đứng cạnh nhau như một bức tranh hoàn mỹ, đẹp đến mê người.
Dưới nền nhạc êm ái, hai người bắt đầu khiêu vũ, bước nhảy ăn ý, phối hợp tuyệt vời không chê vào đâu được.
Cô gái này dường như không hề lúng túng, từng cử chỉ đều tự nhiên, thoải mái, toát lên sự tự tin và đoan trang.
Dù có người từng nghi ngờ Hứa Hân Đóa không xứng làm dâu nhà họ Đồng, nhưng ngay khoảnh khắc này, họ cũng phải tâm phục khẩu phục — khí chất của cô quá xuất chúng, đứng cạnh Đồng Duyên quả thật là “trai tài gái sắc”, vô cùng xứng đôi.
Sau khi khiêu vũ xong, Đồng Duyên vẫn nắm tay cô, dắt cô đi về phía Doãn Họa và Đồng Du Khải, vừa đi vừa nhỏ giọng nói với cô: “Hôm nay anh bận đến tối muộn mất, lát nữa em với mẹ em về trước cũng được. Anh thấy mẹ em có vẻ hơi không thoải mái. Anh sẽ cố gắng đến trước 12 giờ để gặp em.”
Hứa Hân Đóa nhỏ nhẹ đáp: “Không cần đâu, anh nghỉ ngơi đi.”
Đồng Duyên lập tức phản đối: “Không được. Anh nhất định phải chúc mừng sinh nhật em.”
“Vậy giờ chẳng phải đang mừng sinh nhật em sao?”
“Giờ là em đang mừng sinh nhật cho anh, còn anh thì đang tham gia một sự kiện thương mại. Giờ cả người anh đau nhức đang gào thét phản đối đây này…”
Lúc đó Doãn Họa nhìn thấy Hứa Hân Đóa liền vui vẻ nói: “Đóa Đóa hôm nay thật xinh đẹp, anh nói có đúng không nào?”
Khi bị hỏi đến, Đồng Du Khải mới liếc nhìn Hứa Hân Đóa một cái, rồi thản nhiên đáp: “Cũng được.”
(Từ chương này nam nữ chính đã trưởng thành và xác định quan hệ nên mình đổi xưng hô giữa hai nhân vật nhé.)