Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 239

Đàn ông nhà họ Đồng đúng là quá mức… Về phương diện đó thì thật sự không thể sống chung được. Cứ ở chung là y như thể “một mất một còn”, không ai chịu nổi ai.

Thế nên mỗi lần Đồng Duyên tìm cớ đến nhà Doãn Họa, bà đều chỉ thẳng mặt mà nói:
“Cút!”

Đồng Duyên chẳng hề tức giận, còn vui vẻ giơ tay làm dấu OK: “Dạ, biết rồi ạ.”

Rồi lật đật chuồn thẳng, vì đúng là mình có lỗi.

Hôm nay hiếm khi được cho vào nhà, vừa bước chân vào, Đồng Duyên đã nhìn quanh quất, cảm giác có gì đó không ổn.

Quả nhiên không sai. Vừa vào nhà chưa được bao lâu, Doãn Họa đã chỉ vào phòng thay đồ nói: “Đóa Đóa muốn luyện trang điểm, con đến đúng lúc, để nó luyện tay nghề trên mặt con đi.”

Đồng Duyên ngơ ngác: “Trang điểm chẳng phải là bôi bôi trát trát lên mặt mình sao? Sao phải dùng con làm mẫu?”

Doãn Họa lườm anh: “Nó cứ chọc vô mắt mình mãi, ta nhìn mà xót ruột. Để nó luyện sao cho hết run tay là được rồi.”

Đồng Duyên nhìn Doãn Họa một lúc lâu, thở dài não nề: “Đúng là kiếm trong tay mẹ hiền, mà chém lại vào người con ruột…”

Câu đó khiến Doãn Họa cười sặc sụa, vui vẻ đẩy Đồng Duyên lên lầu, bắt anh ngồi vào ghế.

Hứa Hân Đóa cầm cây kẻ mắt trong tay, một tay nâng mặt Đồng Duyên lên, tay còn lại định kẻ eyeliner cho anh.

Đồng Duyên sợ đến mức mí mắt cứ giật liên hồi, đầu thì theo phản xạ cứ ngửa về sau. Hứa Hân Đóa không kiên nhẫn, nắm lấy cằm anh kéo lại, Đồng Duyên vội nhắm tịt mắt.

Hứa Hân Đóa cau mày, bất lực than thở: “Anh như vậy em không kẻ được đâu!”

Đồng Duyên vừa sợ vừa tủi thân, nhỏ giọng hỏi: “Nếu anh bị mù luôn… em còn cần anh không?”

Hứa Hân Đóa đáp không chút do dự: “Em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”

“Vậy… được rồi.” – Đồng Duyên đành ngoan ngoãn để mặc cô xử lý.

Doãn Họa đứng bên cạnh thấy cảnh này thú vị quá trời, liền móc điện thoại ra mở livestream, hướng camera sau về phía hai đứa, cười tươi tắn: “Lên sóng nhé, con dâu tôi học trang điểm, người mẫu chính là con trai ruột tôi đây!”

Fan của Doãn Họa rất đông, nhiều người là fan lâu năm. Vừa thấy mở livestream là ùn ùn kéo vào, bình luận lập tức tràn ngập màn hình.

【A a a a! Chị ơi!】
【Cảm giác lâu lắm rồi không thấy Đóa Đóa xuất hiện!】

Doãn Họa vừa đọc bình luận vừa cười trả lời: “Ừ, Đóa Đóa với Duyên Duyên vừa thi xong đại học, Đóa Đóa còn là thủ khoa năm nay đó, mọi người có xem tin tức chưa?”

【Thấy rồi!】
【Con dâu chị đỉnh quá trời luôn!】

Lúc này trong khung hình, Doãn Họa đưa điện thoại lại gần Đồng Duyên để mọi người có thể nhìn rõ “tác phẩm” trang điểm của Hứa Hân Đóa.

Bà còn tỉ mỉ hướng dẫn: “Đuôi mắt đừng kẻ dài quá, tới đây thôi là được rồi, dùng nước tẩy trang lau đi rồi vẽ lại nhé.”

Đồng Duyên ngồi đó, ánh mắt chết lặng, bộ dạng đúng kiểu "đời tàn như tro bụi".

Doãn Họa ghé sát lại nhìn, bất giác thốt lên: “Duyên Duyên có lông mi dài vậy hả con?”

Đồng Duyên liếc mắt nhìn bà, phản bác: “Mẹ chắc mẹ còn biết mặt mũi con trai mẹ trông ra sao không đó?”

Doãn Họa bật cười: “Sao lại không biết, tất nhiên là biết chứ.” 

Rồi quay sang nói với Hân Đóa: “Đóa Đóa, tẩy luôn son môi đi.”

Hứa Hân Đóa nhỏ giọng giải thích: “Con chưa đánh son mà.”

Đồng Duyên lập tức kêu oan: “Thấy chưa, mẹ đúng là không biết con trai mẹ trông thế nào! Môi con vốn đã màu này rồi!”

Doãn Họa không nói gì nữa, chỉ cười đến mức điện thoại rung bần bật, hình livestream cũng rung theo.

Hứa Hân Đóa luyện thêm ba lần nữa mới quyết định nghỉ tay một lúc. Đúng lúc đó, Đồng Du Khải về đến nhà. Doãn Họa liền cho ông ấy một khung hình rồi chào fan:
“Livestream đến đây thôi nhé mấy cưng ~”

Tắt livestream xong, Đồng Du Khải hỏi: “Làm gì vui thế?”

Doãn Họa đáp: “Đóa Đóa sắp quay lại công việc, em tạo thêm chút độ hot cho con bé.”

“Con bé vừa lên hot search cả ngày trời sau khi có điểm thi đại học mà? Star Entertainment cũng mua khối bài quảng bá cho con bé rồi. Rõ ràng đang muốn đẩy con bé thành tiểu hoa lưu lượng.”

“Thì em góp chút gạch, chút đá xây nhà với người ta thôi. Mà anh về rồi, đi ăn cùng em nhé ~”

Dứt lời, Doãn Họa liền kéo tay Đồng Du Khải xuống lầu ăn tối.

Hứa Hân Đóa đặt bút kẻ mắt xuống, chuẩn bị theo họ xuống lầu thì nghe tiếng Đồng Duyên gọi với theo: “Em định để nguyên cái mặt này cho anh à? Tẩy trang cho anh đi!”

“Anh tự làm.”

“Trách nhiệm gì kỳ vậy? Lúc nãy kẻ cho anh tới nỗi nước mắt lưng tròng đấy!”

Hứa Hân Đóa nghiến răng ghé sát mặt cậu, thấp giọng đáp lại: “Anh cũng làm em nước mắt lưng tròng đấy, sao anh không kể?”

“...Được rồi, anh tự làm.” – Đồng Duyên bắt đầu tự mình tẩy trang, ánh mắt nhìn Hứa Hân Đóa vừa đáng thương vừa cam chịu, y như cún con bị bỏ rơi vậy.

Bốn người nhà họ cùng ăn cơm mà chẳng ai nói câu nào, cứ lặng lẽ ăn cho xong. Cuối cùng, Đồng Du Khải cũng không chịu nổi nữa, quay sang hỏi Doãn Họa: “Rốt cuộc hai đứa nhỏ này bị gì thế? Duyên Duyên không hay ghen thì sao chứ?”

Doãn Họa lườm ông một cái rõ dài: “Tự ngộ đi.”

Đồng Du Khải cảm giác mình sắp ngộ ra đến mức phát điên rồi.

Bình Luận (0)
Comment