Đồng Duyên mặc một bộ vest đính đá lấp lánh, là kiểu vest ba món sang trọng, chân mang giày da đen bóng loáng. Bộ vest nhìn qua là biết được đặt may riêng, nếu không thì không thể nào vừa vặn tôn dáng đôi chân dài ấy đến thế. Bộ đồ hoàn toàn làm nổi bật vóc dáng chuẩn mực của cậu.
Bộ vest này quả thật có chút nổi bật quá mức, đứng dưới ánh đèn khiến cả người cậu như đang tỏa sáng, lại vô tình ăn khớp hoàn hảo với chiếc váy dạ hội của cô — mỗi người một vẻ, nhưng đều rực rỡ như nhau.
Khi Đồng Duyên bước vào, bên cạnh cậu còn có cả Ngụy Lam, Tô Uy và vài người khác.
Theo lý mà nói, nhóm Đồng Duyên vốn không có thiệp mời, nhưng cậu vẫn bước vào được, chắc là nhờ gặp người quen dẫn vào.
Sự xuất hiện của Đồng Duyên lập tức khiến không ít người đổ dồn ánh nhìn, kéo nhau đến chào hỏi.
Mục Khuynh Diệc sắc mặt trầm xuống, bước thẳng đến trước mặt Đồng Duyên, lạnh giọng hỏi:
“Cậu đến đây làm gì?”
“Tham gia tiệc sinh nhật chứ sao!” — Đồng Duyên đáp đầy chính khí, còn cười tươi nhìn Mục Khuynh Diệc rồi nói — “Sinh nhật vui vẻ nhé.”
Mục Khuynh Diêc hạ thấp giọng cảnh cáo:
“Cậu đừng có làm loạn.”
Cậu ta biết Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa có quan hệ khá thân thiết, nhưng lại không hiểu vì sao lại thân đến mức đó.
Trong một dịp như thế này, nếu Đồng Duyên đến, với tính cách của cậu ta, chắc chắn sẽ gây ra chút náo động mới chịu.
“Tôi không gây loạn.” – Đồng Duyên trả lời xong liền đưa mắt quét một vòng trong hội trường, nhanh chóng tìm thấy Hứa Hân Đóa, rồi thản nhiên nói – “Cùng sinh nhật trong một ngày, lại học chung trường, tôi đến chào hỏi một tiếng, cũng vì cái duyên này mà thôi.”
Nói xong, Đồng Duyên bước vào trong, nâng một ly rượu vang lên, nhẹ nhàng lắc lư rồi hướng về phía Mục Khuynh Diệc nâng ly:
“Ly này, tôi kính cậu.”
Mục Khuynh Diệc cũng không tỏ ra thất lễ, liền cầm một ly rượu khác lên, gật đầu đáp lễ, rồi cả hai cùng dốc cạn một hơi, sau đó đồng thời giơ ly rỗng ra trước mặt.
Cách uống này rõ ràng không phải cách thưởng thức rượu vang chuẩn mực, trông như hai người đang âm thầm ganh đua vậy.
Đồng Duyên lại tiếp lời:
“Yên tâm đi, tôi đến đây một lát rồi về. Sinh nhật thì nhất định phải khiêu vũ với nhân vật chính một điệu, không thì đến cũng uổng.”
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Mục Khuynh Dao.
Lúc này, Mục Khuynh Dao đang đứng cạnh Thẩm Trúc Hàng, hai người còn khoác tay nhau. Ai cũng biết bạn nhảy của cô chắc chắn là Thẩm Trúc Hàng.
Dạo gần đây, Thẩm Trúc Hàng luôn tránh xa nhóm của Đồng Duyên, lúc này cũng không chủ động bước tới, nhưng vừa nghe thấy tiếng, cậu ta liền quay đầu nhìn Đồng Duyên, trong mắt hiện rõ sự do dự – có nên để họ khiêu vũ không?
Chứ chẳng lẽ Đồng Duyên định nhảy với Mục Khuynh Diệc?
Ai ngờ Đồng Duyên lại bước nhanh về phía Hứa Hân Đóa. Cậu vốn dĩ đã là người mang khí thế áp đảo, từng bước đi đều tràn đầy khí chất, tựa như mang theo cả luồng gió theo sau. Từng bước tiến đến vô cùng dứt khoát.
Sau đó, cậu đưa tay ra mời.
Hứa Hân Đóa dường như không hề bất ngờ, nhẹ nhàng đặt tay vào tay Đồng Duyên, cùng nhau bước vào sàn nhảy.
Mục Khuynh Dao khi nhìn thấy cảnh tượng đó thì cả người lập tức lảo đảo, phải nhờ Thẩm Trúc Hàng đỡ mới đứng vững được.
Buổi dạ vũ còn chưa chính thức bắt đầu, và điệu nhảy mở màn từ trước đến nay luôn là của Mục Khuynh Dao và Thẩm Trúc Hàng — dù sao thì Mục Khuynh Diệc rất hiếm khi khiêu vũ với ai.
Thế mà lần này lại là Đồng Duyên nắm tay Hứa Hân Đóa bước vào sàn nhảy, hai người đường hoàng khiêu vũ trước bao ánh nhìn của đám đông. Họ từng luyện một lần vào lúc rạng sáng, nên bây giờ ăn ý đến kinh ngạc.
Từng động tác nhảy như nước chảy mây trôi, dứt khoát, gọn gàng nhưng vẫn giữ được sự điềm đạm và thanh nhã.
Khoảnh khắc hai người họ cùng khiêu vũ, đẹp đến ngỡ ngàng, khiến người ta phải sững sờ. Nhìn từ xa, họ thật sự quá xứng đôi, đến cả bộ lễ phục cũng như được thiết kế riêng theo phong cách cặp đôi — khiến khắp sảnh tiệc vang lên những tiếng hít thở đầy kinh ngạc.
Đồng Duyên bất ngờ xuất hiện, lại còn mời Hứa Hân Đóa khiêu vũ mở màn — hành động chiếm sóng lộ liễu này khiến cả hội trường ngỡ ngàng.
Tuy nhiên, cũng có người phấn khích tột độ, ví như Lâu Hử.
Tính cách của Lâu Hử rất đặc biệt — cô không ghen tị hay đố kỵ khi thấy trai xinh gái đẹp bên nhau, ngược lại còn hưng phấn như lên đồng.
Cô ôm điện thoại quay video từ đầu đến cuối, phải bịt miệng lại mới không hét lên vì sung sướng.
Đẹp quá trời quá đất!
Hai người họ đứng cạnh nhau giống như một bức tranh tuyệt mỹ — từ nhan sắc, chiều cao, đến khí chất đều hợp nhau đến kỳ lạ. Trông chẳng khác nào một cặp đôi được ông trời se duyên!
Ở bên kia, Ngụy Lam đứng nhìn hai người họ nhảy, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Quay đầu lại thì bắt gặp nụ cười "hiền từ của mẹ già" trên mặt Lâu Hử, tâm trạng của cậu ta lại càng phức tạp.
Cậu ta liếc quanh một vòng, thấy sắc mặt Mục Khuynh Diệc đen như đáy nồi, dường như định ra hiệu cho nhân viên tắt nhạc, nhưng cuối cùng lại thôi — chắc là không muốn làm t ình hình thêm mất mặt.
Mục Khuynh Dao và Thẩm Trúc Hàng cũng chẳng khá hơn, mặt mũi sa sầm. Lúc Ngụy Lam nhìn sang, Thẩm Trúc Hàng còn trừng mắt nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Nhưng Ngụy Lam chẳng sợ gì cả — trong mắt cậu, Thẩm Trúc Hàng chỉ là một tên đầu óc có vấn đề, bị gã đó ghét thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát.