Lâu Hử ở nội trú, buổi tối ăn cơm tại trường.
Sau khi ăn xong, cô đi về khu ký túc xá đơn, vừa bước lên tầng mình ở thì thấy Hứa Hân Đoá đứng trước cửa phòng.
Từ cầu thang đến phòng cô cũng khá xa, nhưng Lâu Hử vẫn nhận ra ngay. Hứa Hân Đoá, đôi chân dài kia quá mức nổi bật.
Cô thoáng căng thẳng, lùi vào hành lang, lấy điện thoại mở camera trước chỉnh lại tóc tai.
Xác nhận vẻ ngoài không có vấn đề gì, cô mới bước tới, đứng trước mặt Hứa Hân Đoá hỏi:
"Cậu đang đợi tớ à?"
Thấy cô đến, Hứa Hân Đoá cười, gật đầu: "Tớ có thể vào không? Tớ đứng đây nửa tiếng rồi."
Lâu Hử vội lấy chìa khóa mở cửa, có chút áy náy: "Tớ với bạn ăn xong hay ngồi tám chuyện, không nghĩ là cậu đợi tớ... Mà cậu tìm tớ có chuyện gì sao?"
Thực ra cũng không có chuyện gì đặc biệt, Hứa Hân Đoá giơ ra một xiên kẹo hồ lô:
"Tớ cố tình đi mua cho cậu này."
Lâu Hử cầm lấy, hơi ngạc nhiên, chờ Hứa Hân Đoá giải thích.
Hứa Hân Đoá giới thiệu: "Kẹo hồ lô chỗ này ngon lắm, mỗi lần có thời gian tớ đều đến mua một xiên. Không có hạt, quả sơn tra cũng được chọn kỹ, ngon lắm."
"Ồ... cảm ơn cậu." Lâu Hử vẫn thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn nhận lấy.
Mỗi lần đến mua sao?
Hứa Hân Đoá mới chuyển trường được mấy ngày thôi mà?
Hứa Hân Đoá nói tiếp: "Tớ biết chuyện cậu kể với tớ rồi, nên mua cho cậu để cảm ơn. Muốn chia sẻ món tớ thích nhất với cậu."
Lâu Hử là kiểu người rất dễ rung động, nhưng rung động của cô có nguyên tắc rõ ràng: cô mê cái đẹp, ai đẹp thì cô động lòng.
Lần này rung động lại vì cảm giác như vừa bị Hứa Hân Đoá thả thính.
Cô đỏ mặt: "Thật ra cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, tớ đơn giản là không ưa nổi bọn họ."
Hứa Hân Đoá rất trân trọng những thiện ý thoáng qua trong đời, nên mới cố ý đến cảm ơn Lâu Hử.
Cô vẫn cười, hỏi: "Cậu tên gì?"
"Lâu Hử, chữ Hử trong 'Hử Hử Như Sinh'."
"Ồ, thì ra tiểu khả ái tên vậy hả, tớ là Hứa Hân Đoá."
Lâu Hử lại xấu hổ, nhịn không được bật ra: "Sao cậu dẻo miệng giống Ngụy Lam thế?"
"Có à?" Hứa Hân Đoá thật sự không thấy, chắc là ở với Ngụy Lam lâu quá nên bị ảnh hưởng ít nhiều?
"Có chứ, tớ hiểu rõ cậu ta mà."
"Ồ... hai cậu học chung cấp hai à?" Ở trường quốc tế Gia Hoa, số học sinh học lên từ cấp hai rất nhiều.
"Tớ là bạn gái cũ của cậu ta."
Lâu Hử cắn một miếng kẹo hồ lô, thản nhiên nói.
Không hề ngạc nhiên.
Hứa Hân Đóa thừa biết Ngụy Lam đào hoa thế nào.
Chợt nhớ ra gì đó, Lâu Hử hỏi: "Cậu ta đang theo đuổi cậu đúng không? Nếu cậu chỉ muốn chơi thì có thể thử, cậu ta giỏi dỗ người lắm. Nhưng nếu là nghiêm túc thật lòng, thì đừng. Bảo cậu ta biến đi."
Thái độ hoàn toàn dửng dưng này khiến Hứa Hân Đóa kinh ngạc, không nhịn được hỏi: "Cậu ta làm tổn thương cậu à?"
Lâu Hử lắc đầu, vẫn nhấm nháp cây kẹo hồ lô: "Không, tớ không có tình cảm gì cả. Chỉ là tớ thấy cậu ta đẹp trai, đoán chắc cũng là người duy nhất trong đám đẹp trai chịu quen tớ. Nhìn mặt cậu ta, tớ chỉ muốn hôn hai cái."
Hứa Hân Đóa trố mắt: "Cái này cũng được á?"
"Được chứ. Cậu ta đẹp trai mà, dù có chia tay nhanh cũng không thiệt." Cô nghĩ nghĩ rồi bổ sung, "Nhưng tớ không phải kiểu con gái dễ dãi đâu nhé. Tớ mới quen một mình cậu ta, tớ rất có nguyên tắc. Tớ chỉ yêu trai đẹp thôi."
Hứa Hân Đóa thật sự cảm thấy mình như dân quê mới lên tỉnh, không hiểu nổi tư duy của giới trẻ bây giờ nữa.
Nhưng cô vẫn thấy rất thú vị, không nhịn được khen: "Ừm, cậu có chính kiến thật đấy."
"Không đáng học theo đâu." Lâu Hử nghiêm túc nói, "Tớ nhắc nhở cậu cũng là vì cậu xinh đẹp thôi."
Đứa nhóc này thật là... thành thật đến mức đáng sợ.
Mấy lời gì mà hổ báo quá vậy?
Thấy Hứa Hân Đóa có vẻ hơi choáng, Lâu Hử không nói thêm nữa. Nhưng thật ra, chỉ cần Hứa Hân Đóa đồng ý, cô cũng có thể hẹn hò với cô ấy.
Chỉ cần Hứa Hân Đóa không bị hủy dung, không xuống sắc, dù có yêu thêm mười tám người cùng lúc cô cũng không bận tâm. Thậm chí, có cãi nhau với Hứa Hân Đóa, cô còn có thể tự tát mình chỉ vì nhìn mặt cô ấy mà mềm lòng.
Chỉ cần đẹp là được.
Hứa Hân Đóa cũng đã cảm ơn xong, ngồi nghỉ một lúc rồi chuẩn bị rời đi.
Lâu Hử tiễn cô ra cửa, tiện thể hỏi: "Tớ có thể add WeChat cậu không? Như vậy sẽ đỡ mất công tìm cậu."
"Có chứ."
Hứa Hân Đóa không hề do dự, trực tiếp quét mã kết bạn với Lâu Hử, sau đó rời đi.
Lâu Hử hớn hở mở điện thoại, nhanh chóng vào trang cá nhân của Hứa Hân Đóa, háo hức chiêm ngưỡng nhan sắc đỉnh cao kia.
Kết quả... Hứa Hân Đóa không cài đặt cho phép xem lại bài đăng trước đó, chỉ có đúng một tấm ảnh.
Bức ảnh chụp cảnh hoàng hôn, thậm chí còn không có bất kỳ dòng caption nào.
Lâu Hử không nhịn được thở dài.
Nếu cô mà có gương mặt như Hứa Hân Đóa, chắc chắn ngày nào cũng đắm chìm trong việc chụp ảnh tự sướng.
Mấy người xinh đẹp này, sao lại không biết tận dụng nhan sắc trời ban của mình chứ?!
Trưa hôm sau, vào tiết tự học,
Trường học thông báo tạm dừng các lớp năng khiếu, yêu cầu tất cả học sinh ở lại lớp, mở máy chiếu và phát trực tiếp trận chung kết cuộc thi piano châu Á.
Hôm nay, bạn học Đồng Duyên của trường sẽ tham gia vòng chung kết.
Đây hiển nhiên là một sự kiện vinh quang cho trường, nhà trường đặc biệt coi trọng trận đấu này, đến mức việc xem livestream cũng trở thành bắt buộc.
Hứa Hân Đóa cầm điện thoại trên tay, chỉ hơi nhấc mí mắt lên nhìn màn hình lớn. Trên đó, các thí sinh lần lượt trình diễn.
Nền tảng phát trực tiếp là của trong nước, tất nhiên sẽ đặc biệt ưu tiên tuyển thủ nước nhà, thi thoảng lại lia góc máy đến Đồng Duyên để ghi lại trạng thái của anh lúc này.
Trên màn hình lớn, gương mặt yêu nghiệt đến cực hạn của Đồng Duyên xuất hiện.
Cậu ta cầm điện thoại trong tay, thi thoảng liếc nhìn, sau đó đưa mắt quan sát tuyển thủ đang biểu diễn.
Không biết có phải do màn hình lớn tạo cho người ta cảm giác như đang xem phim không, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Đồng Duyên trên đó, hệt như đang nhìn thấy một nam chính điện ảnh.
Kiêu ngạo, phóng khoáng, ánh mắt tràn đầy tự tin lẫn vẻ châm chọc.
Khí chất ưu nhã của cậu ta giống như một ma cà rồng trong phim điện ảnh cổ điển—quyến rũ nhất, nhưng cũng nguy hiểm nhất.
Trong lớp vang lên tiếng xuýt xoa khe khẽ của đám con gái.
"A a a! Duyên ca đẹp trai quá trời quá đất luôn ấy!"
"Bình thường chả dám nhìn thẳng cậu ấy, đây là lần đầu tiên quan sát kỹ như thế này."
"Nhan sắc này đúng là đỉnh của chóp. Màn hình lớn thế này mà không soi ra được chút khuyết điểm nào luôn!"
Hứa Hân Đóa cúi đầu nhìn điện thoại, tin nhắn mới nhảy ra.
[A a a, phiền chết mất.]
Cô lại nhìn lên màn hình lớn. Chàng trai trên đó vẫn điềm nhiên bày ra vẻ ưu nhã cao quý, khó mà tưởng tượng được cậu ta vừa mới gõ ra một câu đầy cáu kỉnh như vậy.
Hứa Hân Đóa gõ chữ đáp lại: [Căng thẳng không?]
Đồng Duyên: [Dù sao cũng không phải tôi thi.]
Hứa Hân Đóa: [Đổi chỗ đi.]
Đồng Duyên: [Ok.]
Màn hình lớn ngay lập tức có biến hóa—
Cậu thiếu niên vốn đang vắt chân lên một cách lười biếng, thoắt cái đã ngồi ngay ngắn lại, đồng thời bắt đầu khởi động ngón tay.
Cùng lúc đó—
Hồn phách của Đồng Duyên đã đến trong thân thể của Hứa Hân Đóa.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn, nhận ra bản thân đang ở trong lớp học xem trực tiếp trận đấu của chính mình.
Đồng Duyên ngây người, bật thốt một câu—
"Đm..."
Trường học có cần phải làm quá lên thế này không?
Cậu ta xấu hổ đến mức lấy tay che mặt, cảm giác không chịu nổi nữa.
Trận đấu này là do Hứa Hân Đóa nhất quyết muốn tham gia. Theo lời cô ấy, thì đây là “lấy đàn kết bạn,” mà dùng cơ thể của cậu ta đi thi thì sẽ không ai nghi ngờ.
Đồng Duyên đành phải đồng ý.
Những năm qua, phòng cậu ta đã chất đầy những chiếc cúp lớn nhỏ đủ loại.
Điều đó khiến người khác nghĩ rằng cậu là một kẻ thanh cao tao nhã, nhưng thực tế cậu cảm thấy vô cùng phiền phức.
Lúc này, Ngụy Lam quay sang bắt chuyện với cậu: "Đây chính là bạn cùng bàn của cậu, Đồng Duyên? Nhìn cái mặt thôi đã biết là kiểu người siêu khó tính rồi."
Đồng Duyên ngước mắt nhìn Ngụy Lam, ánh mắt lập tức thay đổi.
Mình không có ở trong nước thì cậu nhóc này nói xấu mình như thế đấy à?
Ngụy Lam vốn đã quen với việc Hứa Hân Đóa ít nói, nên tiếp tục tự nhiên trò chuyện: "Anh Duyên của chúng ta mà chịu khó bớt lạnh lùng chút, chắc chắn tiếng tăm sẽ không đến nỗi tệ như vậy."
"Vậy à?" Đồng Duyên hờ hững đáp lại.
"Đúng thế, nếu cậu đáng yêu một chút thôi, khéo còn có cả tá người theo đuổi ấy chứ, đâu đến nỗi bị tên Chân Long Đào kia bám riết không tha."
Đồng Duyên còn chưa biết vụ này, không khỏi nhướn mày.
Chân Long Đào? Ai thế nhỉ?
Ngụy Lam thẳng thừng ghé lại gần, tiếp tục nói: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tớ có hơi ghen tị với Chân Long Đào thật đấy, dù sao thì cậu ta cũng từng nắm tay cậu rồi, còn tớ thì chưa."
Vừa nói, cậu ta vừa vươn tay ra, định chạm vào tay “Hứa Hân Đóa.”
Đồng Duyên lập tức thu tay về, vừa nhìn Ngụy Lam bằng ánh mắt ghét bỏ, vừa cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Cái quái gì thế này?! Còn nắm tay nữa à?!
Trước giờ cậu với Hứa Hân Đóa gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay—
Một lần là khi cậu lén đưa cô ấy ra ngoài để tổ chức sinh nhật mười sáu tuổi.
Một lần khác là khi bà của Hứa Hân Đóa gặp chuyện, phải nhập viện cấp cứu.
Hai lần đó, bọn họ đều chỉ vội vã gặp rồi vội vã chia xa, hoàn toàn không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào!
Vậy mà cái tay cậu chưa từng nắm qua, lại bị cái tên Chân Long Đào đó cầm rồi sao?!
Đồng Duyên tức đến mức dùng cơ thể của Hứa Hân Đóa tự nắm tay mình, coi như giải tỏa bực tức.
Chân Long Đào rốt cuộc là ai vậy hả?!
Đúng lúc này, trong lớp vang lên tiếng bàn tán khe khẽ—
"Duyên ca sắp lên sân khấu rồi!"
"A a a, đẹp trai quá đi mất!"
"Đánh cái gì vậy?"
"‘Ngư Tôn."
Đến lượt "Đồng Duyên" lên sân khấu biểu diễn, Ngụy Lam không còn quay đầu lại nữa, chăm chú theo dõi trận đấu.
Lớp học hiếm khi im lặng đến vậy, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn màn hình, dõi theo từng ngón tay lướt trên phím đàn của thiếu niên. Lúc này, trong tất cả các phòng học của trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về khung hình này.
Bản nhạc piano có thể dùng từ "đẹp" để miêu tả, bất kể là giai điệu hay hình ảnh.
Thiếu niên trên màn hình thanh tao mà điềm tĩnh, đường nét khuôn mặt sắc sảo mang đến một cảm giác như đóa hoa hồng kiêu sa—rực rỡ, mỹ lệ vô cùng.
Khi bản nhạc kết thúc, Ngụy Lam lại quay đầu nói: "Duyên ca vẫn luôn vững như vậy."
Sau đó, cậu ta nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia đang nhanh chóng lướt điện thoại.
Cậu ta tò mò ghé đầu nhìn thử, phát hiện "Hứa Hân Đóa" đang mở danh sách học sinh.
"Cái tên Chân gì đó, lớp nào?" Đồng Duyên hỏi.
"Lớp 11-2."
Đồng Duyên nhanh chóng mở danh sách lớp 11-2, tìm thấy ảnh của Chân Long Đào, liếc mắt nhìn một cái, sau đó nói: "Gọi Tô Uy với bọn họ đi theo tôi."
Ngụy Lam: "???"
Đồng Duyên tính đi đến tủ của mình lấy gậy bóng chày, trong lòng còn có một giọng nói vang lên—hủy diệt đi, cặn bã!
Nhưng khi vươn tay ra, cậu lại nhìn thấy những ngón tay thon dài của mình, động tác khựng lại.
Cậu quay đầu nhìn lên màn hình lớn, thấy cơ thể mình đang cầm điện thoại.
Sau đó lại trở về chỗ ngồi, nhìn thấy tin nhắn trên WeChat—có muốn đổi lại không?
Cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cậu ta gõ nhanh—giải thưởng tự mình nhận đi.
Hứa Hân Đóa nhắn nhắc nhở—được, dạo này tôi sẽ không đi chung với Mục Khuynh Dao về nhà nữa.
Cậu ta gõ nhanh hỏi—sao vậy?
Bên kia trả lời—dạo này cô ta giúp một người tên Chân Long Đào theo đuổi tôi, cố tình không cho tôi lên xe, bắt cậu ta đưa tôi về. Tôi lười để ý, toàn tự bắt xe về thôi.
Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng đã rõ—tên Chân Long Đào này sẽ xuất hiện sau giờ tan học?
Ngụy Lam vẫn tò mò: “Tiểu Đóa Đóa có chuyện gì sao?”
Xưng hô kiểu quái gì thế này?
“Không có gì.”