Cô đã nghĩ thông rồi, biết lần này hai người chắc chắn sẽ cãi nhau, nhưng để chia tay thì e là chưa đến mức.
Lâu Hử ngạc nhiên hỏi:
"Đến mức đó rồi mà còn không chia tay á?"
"Nếu là yêu đương bình thường như bọn mình, có thể chia tay rồi. Nhưng giữa họ còn có hôn ước, liên quan đến lợi ích hai nhà. Với họ, những chuyện như vậy chỉ là mâu thuẫn nhỏ nhặt giữa các cặp đôi thôi, sẽ không bị làm to chuyện. Lần này chắc chắn rồi cũng sẽ lắng xuống."
"Haiz, tưởng có chuyện hay để hóng..."
"Nhưng mà, đã có mâu thuẫn rồi thì trong lòng cũng sẽ có vết nứt, vết nứt đó sẽ âm thầm tồn tại. Với lại, lần này cũng coi như để cả hai hiểu rõ đối phương là người như thế nào rồi đấy chứ?"
Lâu Hử bên kia hình như hiểu mà cũng không hẳn hiểu, nhưng vẫn rất phấn khích:
"Đóa Đóa, cuối tuần rảnh không?"
"Không đi ngắm trai đâu." — Hứa Hân Đóa lập tức từ chối không chút do dự.
"Không không không, lần này không phải đi ngắm trai, tụi mình ra ngoài ăn mừng một chút đi được không?"
"Ăn mừng kiểu gì?"
"Tớ mời cậu ăn một bữa hoành tráng, rồi đi mua sắm, dạo phố!"
Cuối tuần Hứa Hân Đóa đúng là cũng không có việc gì làm, nên nhanh chóng đồng ý.
Sau khi cúp máy, cô đi rửa mặt chải đầu, rồi bước vào phòng thay đồ mở tủ quần áo ra xem — thật sự chẳng còn mấy bộ có thể mặc.
Dĩ nhiên là cũng có vài bộ lễ phục, nhưng… ai lại mặc đồ như vậy đi dạo phố chứ!
Dáng người của Hứa Hân Đóa rất đẹp, nhưng lại khó mua quần áo. Eo cô nhỏ, chân lại dài, eo vừa thì ống quần lại ngắn, nên bình thường cô chỉ mặc quần co giãn phối váy, vì thật sự chẳng mua được chiếc quần nào vừa người.
Đồng Duyên từng nói sẽ đặt may giúp cô, nhưng cô không đồng ý — một cái quần mấy nghìn tệ, điên rồi à?
Nghĩ đi nghĩ lại, quả thật cần mua thêm vài bộ quần áo mới, nếu không cô cũng chẳng có gì để mặc ra ngoài.
Trung tâm thương mại ở ngay đối diện nhà cô, chỉ cần đợi đến khi Lâu Hử gần đến thì cô xuống cũng được.
Lâu Hử hôm nay đặc biệt phấn khích, cùng Hứa Hân Đóa đi dạo phố, mua đủ thứ đồ linh tinh, quần áo, thậm chí còn nhất quyết đòi mua đồ đôi với Hứa Hân Đóa. Nhưng lúc cả hai thử đồ rồi đứng trước gương, Lâu Hử liền bỏ cuộc.
Cô nhìn vào gương rồi nói:
"Mặc đồ đôi không đáng sợ, ai xấu người đó xấu hổ."
Thật ra Lâu Hử cao 1m68, trong đám con gái thì hoàn toàn xứng danh “nữ thần chiều cao”.
Nhưng đứng cạnh Hứa Hân Đóa với tỷ lệ cơ thể hoàn hảo đến nghịch thiên, cô trông thật sự không nổi bật, mặc đồ giống nhau thì sự chênh lệch càng rõ.
Hứa Hân Đóa đầu nhỏ, cao 1m75, đúng chuẩn mỹ nhân “chín đầu người”.
Cuối cùng, hai người vẫn từ bỏ ý định đồ đôi.
Mua sắm, xem phim, ăn uống đầy đủ — đến tối, cả hai cùng đến một nhà hàng nhỏ kiểu gia đình.
Lâu hử để đồ mua sắm sang một bên, nhỏ giọng nói với Hứa Hân Đóa:
"Quán này món ăn đều được nêm nếm theo khẩu vị riêng. Ví dụ cậu thích món gì, món đó sẽ được nấu theo vị cậu thích, đậm hay nhạt đều được điều chỉnh. Ngon cực kỳ, thật đấy, tớ đề cử bằng cả tấm lòng."
"Vậy mình gọi món bây giờ luôn à?"
"Tớ gọi sẵn rồi, quán này phải đặt món trước một ngày. Họ sẽ mua nguyên liệu riêng cho từng món, rồi nấu đúng giờ mình đặt. Bọn mình đến đúng lúc luôn nên sắp được ăn rồi. Yên tâm đi, tớ hỏi qua Ngụy Lam, rồi Ngụy Lam lại hỏi Đồng Duyên, khẩu vị của cậu tớ nắm hết rồi!"
Đợi món được mang lên, hương vị quả nhiên rất hợp khẩu vị của Hứa Hân Đóa.
Hứa Hân Đóa thích ăn chua và ngọt, vì vậy bà nội Hứa thường nấu theo đúng khẩu vị của cô.
Còn Đồng Duyên thì sợ chua nhất, nhưng trước đây chỉ đành cắn răng chịu đựng, ăn đến mức nước mắt lưng tròng.
Hứa Hân Đóa ăn được một lúc, lại có hai ly đồ uống màu hồng được mang lên.
Lúc này Hứa Hân Đóa đã hoàn toàn tin chắc, đây chính là những món được chuẩn bị theo đúng khẩu vị của cô, nên lập tức uống một ngụm. Vị giống như nước có ga, nhiệt độ thường, uống vào khá dịu nhẹ.
Cô uống thêm vài ngụm rồi tiếp tục ăn cơm.
Lâu Hử ăn được mấy miếng, mới hỏi:
"Sao cậu không nói gì vậy? Không hợp khẩu vị à?"
"À, tớ không quen nói chuyện khi đang ăn."
"Hiểu rồi. Thật ra cậu không nói cũng được, nhìn cậu ăn thôi tớ cũng thấy vui rồi." Lâu Hử vừa nhai đồ ăn, vừa cười hí hửng nhìn Hứa Hân Đóa.
Ban đầu cô ấy hoàn toàn bị ngoại hình của Hứa Hân Đóa thu hút, luôn cảm thấy cô ấy đẹp đến mức như tiên nữ vậy. Sau khi tiếp xúc rồi mới phát hiện, Hứa Hân Đóa là một cô gái rất tuyệt vời, hai người nói chuyện rất hợp, thấy Hứa Hân Đóa bị bắt nạt là Lâu Hử còn tức giận hơn bất kỳ ai.
Một cô gái như vậy, Lâu Hử rất sẵn lòng kết bạn, cũng sẵn lòng đối xử tốt với cô.
Cô còn rất xót xa cho Hứa Hân Đóa.
Lúc này, Lâu Hử đã hoàn toàn xem Hứa Hân Đóa là bạn rồi, nếu không cũng sẽ chẳng chuẩn bị bữa tối này từ trước.
Ăn được quá nửa, Lâu Hử như sực nhớ ra điều gì đó, liền hỏi:
"Loại rượu trái cây này cậu thấy thế nào? Có phải hoàn toàn không nếm ra mùi rượu, uống như nước giải khát ấy?"