Thiên Kim Thật Và Hệ Thống Giả

Chương 11

Tiếng của Lục Trầm vang lên sau lưng khiến Kiều Kiêu Nguyệt đánh rơi tài liệu trong tay xuống đất.

Bịch!

Lục Trầm cúi đầu, mắt nhìn vào tấm ảnh của Kiều Mộng Mộng, kinh ngạc nói: “Em đang điều tra Kiều Mộng Mộng à?”

Kiều Kiêu Nguyệt gật đầu, nhặt tài liệu lên đưa cho anh ta: “Ừ, em lo cho Mộng Mộng, mấy hôm trước thấy cô ấy đang mua tài liệu ôn tập nên sai người đi thăm dò tình hình của cô ấy…”

Cô ta dừng một lát lại tiếp tục: “Lục Trầm, anh và anh trai vẫn nên tìm Mộng Mộng về đi, ở Thượng Hải cô ấy không nơi nương tựa, lỡ như gặp kẻ xấu, gặp nguy hiểm thì sao? Cả biệt thự này nữa, sao Mộng Mộng lại ở trong đây được?”

Lục Trầm tỉ mẩn lật giở được tài liệu, khi thấy bốn chữ “dinh thự Di Sơn”, ánh mắt trở nên tối sầm.

“Đây là…”

Hai nhà Kiều Lục chiếm cứ phần lớn sản nghiệp ở thành phố Thượng Hải nhưng cũng có một vài nơi không thể nhúng tay vào, và dinh thự Di Sơn là một trong số đó. Nhà họ Kiều và nhà họ Lục không thể lay chuyển được do tư bản đằng sau nó, còn Kiều Mộng Mộng có thể ở đây chỉ có một khả năng đó chính là cô ta được bao nuôi bởi người sống trong khu đó.

Lục Trầm càng nghĩ càng tức, anh ta không thích Kiều Mộng Mộng nhưng cũng không thể để vị hôn thê cũ của mình làm loại chuyện đồi bại này được, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ mất mặt anh ta à!

“Nguyệt Nguyệt, anh ra ngoài một chút.”

Kiều Kiêu Nguyệt nhìn bóng lưng của anh ta, khóe môi hơi cong lên.

**

Sau nửa tiếng, một chiếc xe sang trọng cực kỳ cao cấp bị chặn ở cổng dinh thự Di Sơn, bảo vệ cung kính gập người, gõ cửa sổ xe: “Thưa anh, mời anh xuất trình thông tin thân phận.”

Lục Trầm hạ cửa xe xuống, biểu cảm nghiêm túc lạnh nhạt: “Lục Trầm của tập đoàn nhà họ Lục.”

Bảo vệ cúi đầu tra thông tin nhưng không tìm được bất kỳ thông tin nào ở dinh thự Di Sơn của Lục Trầm.

“Anh Lục, xin hỏi anh có thẻ ra vào không ạ?”

Lục Trầm lắc đầu.

Bảo vệ vẫn giữ tư thế cung kính nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo: “Xin lỗi anh Lục, không có thẻ ra vào thì chúng tôi không thể cho anh vào được.”

“Tôi là Lục Trầm.” Lục Trầm nhấn mạnh.

Tên bảo vệ này đúng là nghĩ mình ghê gớm, đến cả anh ta mà vẫn không nể nang gì.

Thấy rõ sự miệt thị trong mắt, bảo vệ quanh năm suốt tháng chào hỏi với người giàu có nên đương nhiên hiểu ý của anh ta. Tuy nhiên anh vẫn tuân theo yêu cầu huấn luyện, lịch sự từ chối: “Anh Lục, tôi biết anh, khách mời thường xuyên của chương trình kinh tế tài chính của Thượng Hải, người thừa kế của tập đoàn nhà họ Lục, nhưng rất xin lỗi, chúng tôi không thể để anh vào được.”

Sắc mặt của Lục Trầm trở nên càng khó coi, hai tay siết chặt vô lăng, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi tới tìm người.”

“Xin lỗi.” Bảo vệ vẫn không thay đổi: “Mong thứ lỗi cho tôi vì không thể ngoại lệ cho anh được, mong anh quay về cho.”

Lục Trầm rất ít khi chịu thua nhưng lại thua trước mặt bảo vệ, tức tối tới nỗi anh ta đập mạnh vào vô lăng.

Bíp bíp!

Đằng sau vang lên tiếng còi vang dội, một cậu con trai nhuộm tóc vàng thò đầu ra khỏi chiếc xe đua đỏ, giọng còn vang hơn cả còi: “Này! Có đi không thế!”

Lục Trầm nghiến răng chỉ đành quay đầu xe đi về.

Cậu con trai túm mái tóc vàng, ngũ quan điển trai tinh xảo như búp bê: “Kỳ cục, sao lại đi rồi, không phải bị tôi chọc tức chứ? Ha ha!”

“Cậu Lâm, mời vào.”

Bảo vệ không cần kiểm tra vẫn nhận ra được Lâm Nhiên nhờ mái tóc vàng và gương mặt tinh xảo kia, bởi vì Lâm Nhiên thực sự vừa đẹp vừa lố nên nhìn cái là khó quên được.

Lâm Nhiên ra thế OK, đạp ga vào khu chung cư, gió thổi tung mái tóc vàng của cậu ta, khuôn mặt điển trai càng thêm lanh lợi.

Bảo vệ nhìn xe đua bật cười: “Cậu Lâm vẫn vui vẻ như mọi ngày nhỉ?”

Bảo vệ bên cạnh suy nghĩ một lát: “Nếu anh mà là cậu chủ nhỏ của Lâm thị, thuận buồm xuôi gió lớn lên thì không biết chừng còn vui vẻ hơn cả cậu ấy.”

Hai người đối mắt nhìn nhau không hẹn cùng bật cười.

“Giám đốc bảo chúng ta để ý hai nhà họ Kiều Lục, có phải chúng ta nên gọi điện thoại cho giám đốc không?”

“Đúng đúng, anh xem tôi này, tí thì quên mất.”

Bảo vệ vỗ vào đầu, móc điện thoại ra gọi điện thoại cho giám đốc.

Mười phút sau, Mộ Từ An đang xử lý công việc ở thành phố Bắc Kinh đã nhận được báo cáo của trợ lý đặc biệt Lâm: “Sếp Mộ, Lục Trầm tới dinh thự Di Sơn gây sự, người của chúng ta không cho anh ta vào.”

“Ừ, tiếp tục bảo họ theo dõi đi, khụ khụ.” Mộ Từ An chăm chú lật tài liệu như thể không để ý tới chuyện này.

Trợ lý đặc biệt Lâm nhìn vào đồng hồ đeo tay nhắc nhở anh: “Sếp Mộ, tôi đã hẹn với bác sĩ Ninh xong, đúng ba giờ chiều tái khám.”

**

Không bao lâu sau khi Lục Trầm về từ dinh thự Di Sơn, anh ta bèn lái xe tới văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị.

Lúc này Kiều Kiến Nam đang xử lý tài liệu chất thành núi trước mắt, nhìn thấy Lục Trầm hấp tấp vội vã đi vào, anh ta đứng dậy khỏi đống tài liệu, xoa ấn đường: “Lục Trầm, tìm tao có chuyện gì?”

Lục Trầm quăng tài liệu ra phía trước anh ta, cười giễu cợt: “Em gái ngoan của cậu ở trong dinh thự Di Sơn đây, cậu có biết đây là địa bàn của ai không?”

Kiều Kiến Nam lật xem tài liệu, khó tin nhìn về phía anh ta: “Xem ra cô ta giấu giếm người nhà ngấm ngầm làm rất nhiều chuyện thật, tao không rõ chuyện này lắm. Thảo nào… Thảo nào hôm đó cô ta không chịu về nhà.”

Lục Trầm híp mắt lại: “Ông chủ đằng sau dinh thự Di Sơn rất bí ẩn, đến cả người của bố tôi tạm thời cũng không điều tra ra được.

Kiều Kiến Nam quan sát anh ta từ trên xuống dưới: “Sao đột nhiên mày quan tâm Kiều Mộng Mộng thế? Không lẽ mày có gì với cô ta…”

Lời anh ta vừa xong đã bị Lục Trầm cắt ngang: “Chúng ta cùng lớn lên, cậu còn không hiểu tôi à?”

Kiều Kiến Nam ngẫm nghĩ một lát, Lục Trầm thích Kiều Kiêu Nguyệt từ nhỏ, luôn lạnh nhạt với tất cả những cô gái khác, huống chi Kiều Mộng Mộng vừa gầy vừa đen, tính cách lại yếu đuối, Lục Trầm chắc chắn sẽ không mù mà thích cô được.

“Tôi không muốn hai nhà Kiều Lục lại lên hotsearch vì tin đồn tai tiếng nào nữa, chắc chắn phải tra chuyện này đến cùng.”

Trên người Kiều Mộng Mộng chẳng hề có thứ mà đàn ông cần, tại sao lại giúp cô? Điều Lục Trầm lo lắng nhất chính là người đằng sau sẽ lợi dụng Kiều Mộng Mộng để lay chuyển địa vị ở thành phố Thượng Hải của hai nhà Kiều Lục, ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Chỉ tiếc rằng điều Lục Trầm lo lắng lại chẳng xảy ra vì Kiều Mộng Mộng chỉ thật thà ôn tập bài vở ở dinh thự Di Sơn mà thôi, còn ông chủ bí ẩn ở thành phố Bắc Kinh xa xôi cũng đang xử lý cả đống công việc, vốn dĩ chẳng có thời gian đối phó với hai nhà Kiều Lục.

Kiều Mộng Mộng nhìn lịch đếm ngược, tim đập thình thịch.

“Hệ thống, còn một tháng nữa là thi rồi, tôi hơi căng thẳng.”

[Căng thẳng là bình thường, năm đó tôi cũng…] Hệ thống ngừng lại: [Căng thẳng là cảm xúc tâm lý bình thường, chúng ta chỉ cần học từng bước, đợi tới ngày thi thì cố gắng hết mình là được. Không cần tạo áp lực cho mình quá đâu.]

“Ừm! Tôi sẽ cố gắng!”

Kiều Mộng Mộng cắm đầu vào sách tiếp tục cố gắng học.

Thời gian trôi nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã tới ngày thi đại học. Dù rằng có hệ thống bàn tay vàng này có thể giúp cô gian lận nhưng gian lận thì còn ý nghĩa gì nữa? Chỉ chứng minh được rằng cô không tự tin.

Cô muốn mình đạt được ước nguyện thông qua sự nỗ lực của mình, muốn thử xem mình có bao nhiêu tiềm năng.

[Kiều Mộng Mộng, cố lên!]

Tiếng của hệ thống vang lên bên tai, cô ưỡn ngực bước vào trường thi.

Người trong trường thi tuổi tác khác nhau, người nào cũng chăm chú làm bài, Kiều Mộng Mộng thấy vào giờ phút này thật kiêu hãnh quá.

Con người chỉ cần muốn học thì độ tuổi nào cũng chưa muộn.

**

Thời gian trôi nhanh thoăn thoắt, kì thi đại học đã kết thúc hơn nửa tháng, thành tích kì thi cũng sắp được công bố. Kiều Mộng Mộng canh trước máy tính, cô cảm thấy căng thẳng trước nay chưa từng có, dù rằng lúc làm bài cô thuận buồm xuôi gió nhưng vẫn rất sợ mình sẽ xảy ra sai sót đánh mất cơ hội vào ngôi trường muốn tới.

Hệ thống bình tĩnh hơn cô rất nhiều.

Trên thực tế, hệ thống có thể kiểm tra đáp án đúng ngay sau khi Kiều Mộng Mộng làm xong nhưng Kiều Mộng Mộng từ chối, xong việc cũng không hỏi anh kết quả. Điều này khiến sự nhiệt tình khi đó của anh dập tắt hơn nửa, anh biết rõ đáp án từ trước nên đương nhiên sẽ bớt mong đợi hơn vào lúc này.

Vì thế khi Kiều Mộng Mộng tra ra thành tích đạt điểm tuyệt đối, hệ thống không hề kinh ngạc lắm.

“Trời đất ơi! Tôi thi được điểm tối đa này!”

“A a a a! Kỳ tích bốn tháng!”

“Hệ thống, a a a tôi yêu anh!”

Kiều Mộng Mộng chưa từng vui như thế, chưa từng tự tin như thế, thế mà cô có thể đạt được thành tích tốt như thế thật!

“Không có anh giúp đỡ chắc chắn tôi sẽ không thi đỗ dễ dàng đến thế.”

Kiều Mộng Mộng biết rõ nhờ kỹ năng hệ thống đổi nên cô có được khả năng học mạnh hơn so với bình thường, có thể xem qua là nhớ, đọc nhanh như gió, nhanh chóng tiếp thu kiến thức, và cả sự hỗ trợ của hệ thống siêu trí tuệ này, cô muốn học kém cũng khó.

[Dù tôi cho cô kỹ năng nhưng nếu như không nghiêm túc học thì kể cả bàn tay vàng có mạnh cỡ nào cũng không cứu được cô đâu.]

Hệ thống bật cười: [Bốn tháng này, bình quân mỗi ngày cô chỉ ngủ sáu tiếng, học và ôn lại liên tục, đây đều là lựa chọn của chính cô.]

Đúng thế, là lựa chọn của chính bản thân cô.

Nếu như cô từ bỏ bản thân mình trước cả người khác thì sao có thể xảy ra kỳ tích được?

“Hệ thống, anh nói đúng.” Kiều Mộng Mộng cười, đôi mắt u tối không hy vọng ấy lóe lên ánh sáng như vì sao lấp lánh vào khoảnh khắc này. Có lẽ đến cả bản thân cô cũng không nhận ra rằng cả người cô bây giờ đều đang tỏa sáng.

Đây là sức mạnh của sự tự tin.

Đối với người mắc bệnh trầm cảm, họ cần được cổ vũ, cần được ủng hộ, cần được ở bên, cần tìm được thứ sức mạnh khiến lòng mình dồi dào. Cách trực tiếp nhất là làm cho họ có được cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có.

“Hệ thống, tôi thật sự rất vui, chưa từng vui như vậy.”

Kiều Mộng Mộng ôm điện thoại lăn qua lộn lại trên giường, niềm hạnh phúc ngập tràn cả căn phòng.

Trước máy tính nào đó tại thành phố Bắc Kinh, Mộ Từ An nhìn cô gái trong video, khoé môi bất giác cong lên, mắt hơi sáng lấp lánh.

Cô ấy cười vui thật đấy!

Mấy tháng nay, lúc không bận anh sẽ đi xem máy giám sát, vốn tưởng rằng hacker sẽ có hành động tiếp nhưng không ngờ rằng lại chẳng xảy ra chuyện gì. Anh chỉ có thể nhìn thấy một cô gái gầy yếu ngày nào cũng gặm sách trong biệt thự nhà anh, học tập quên ăn quên ngủ, thỉnh thoảng còn tự nói chuyện một mình. Nhưng mà cô có nhắc tới hai từ “hệ thống”, điều này khiến anh rất lấy làm kinh ngạc.

Không phải hệ thống chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết ư?

Chuyện không biết trên đời không có nghĩa là không tồn tại, hệ thống có lẽ là ảo tưởng của cô gái, hoặc là thật sự tồn tại.

Không biết tại sao, Mộ Từ An nghiêng về phía tồn tại. Vì tài liệu mà anh điều tra được, mọi thứ đều vượt qua khả năng của cô gái. Nếu như không có cái được gọi là hệ thống thì cô gái có được thẻ đen và mật khẩu thế nào được?

Nếu hệ thống có tồn tại thật, có dị năng vượt qua cả người thường thật thì liệu có phải cũng có thể giải quyết được vấn đề của anh không?

Mộ Từ An đẩy gọng kính dây vàng, trong đôi mắt sâu thẳm loé lên tia sáng vụn, không ai biết rõ rốt cuộc sâu trong lòng anh đang nghĩ cái gì.
Bình Luận (0)
Comment