Thiên Kim Thật Và Hệ Thống Giả

Chương 15

[Nó à, là một con khỉ đột đấy.]

Hệ thống khôi phục giao tiếp với cô lần nữa nhưng câu nói đầu tiên lại chẳng phải lời hay ho gì.

Kiều Mộng Mộng phản bác: “Rõ ràng là hoạt bát mà anh lại nói cô ấy khỉ đột à?”

Hệ thống hừ một tiếng nhưng trong giọng lại có vẻ cưng chiều kỳ lạ.

[Cả ngày nhảy lên nhảy xuống, không phải khỉ đột thì là gì?]

[Nói thật nhé, hình như anh rất hiểu cô ấy.]

Hệ thống họ nhẹ một tiếng:

[Tôi đưa ra kết luận sau khi kiểm tra trải nghiệm cuộc đời của cô ấy thôi.]

Kiều Mộng Mộng không đáp lại lời của hệ thống nữa, bước nhanh tới hồ bơi rồi thay đồ bơi.

Một năm nay, ngày nào cô cũng tới hồ bơi vào giờ cố định, đây là mục bắt buộc để thay đổi vóc dáng. Nếu như thời gian đủ thì sau khi học lớp bơi lội cô còn phải học lớp yoga, lớp taekwondo, gần như là ngày nào thời gian biểu của cô cũng kín mít.

Đều nhờ kế hoạch hệ thống thiết kế nên mới có thể khiến cô thay đổi lớn đến vậy trong vòng một năm.

Tới khi học hết các lớp, cô về nhà đã sắp mười giờ, lúc này có một số lạ gọi tới.

Kiều Mộng Mộng nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói kích động của cô gái: “Chị ơi là em, Mộ Từ Tâm đây! Ngày mai chị có rảnh không? Em mời chị ăn cơm, bữa sáng bữa trưa bữa tối, em bữa nào cũng được, thời gian chị quyết!”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi không cần…”

Kiều Mộng Mộng vừa định từ chối thì đã bị cô ấy cắt ngang: “Không không không, đền đáp công ơn là phẩm chất tốt đẹp của nhà họ Mộ em. Nếu anh trai em mà biết đến bữa cơm em còn không mời người có ơn cứu mạng nổi thì có lẽ sẽ đánh em mất!”

Hệ thống: …

Anh trai em chắc chắn không nói câu đó nhé.

Lời mời nhiệt tình của cô gái nếu Kiều Mộng Mộng còn từ chối nữa thì thật sự mất thể diện quá: “Trưa ngày mai chị có thời gian.”

“OK! Em đi đặt nhà hàng ngay, chị ơi, chị thích ăn gì? Đồ Trung, đồ Tây hay là ăn lẩu?”

“Đồ Trung.”

“Mai gặp chị nhé!”

Mộ Từ Tâm đúng là giống như một mặt trời nhiệt tình tới nỗi có thể sấy khô người ta ngay tại chỗ.

Kiều Mộng Mộng gác máy, nghĩ lại vẻ nhiệt tình đó của Mộ Từ Tâm thì không khỏi mỉm cười.

Ai mà không thích mặt trời nhỏ nhiệt tình thế này gọi mình là chị cơ chứ.

Chớp mắt một cái đã là trưa ngày hôm sau, Kiều Mộng Mộng tới vị trí mà Mộ Từ Tâm gửi tới.

Nhà hàng Mộ Từ Tâm đặt là một nhà hàng Trung Quốc cao cấp, Kiều Mộng Mộng cũng nghe nói tới. Đồ khách sạn này rất đắt đỏ nên sau khi tới một lần thì cô không còn quay lại nữa.

Dù sao gọi bừa vài món đã mất mấy chục nghìn tệ rồi, chỉ ăn một bữa cơm thôi không nhất thiết phải đặt nhà hàng đắt đỏ thế này.

Có lẽ nhận ra được suy nghĩ của cô nên Mộ Từ Tâm giải thích ngay: “Nhà hàng này anh trai em mở đó, tới lúc đó tính hóa đơn cho anh ấy là được, thứ anh ấy có là tiền mà!”

Hệ thống: …

Anh trai em có em đúng là phúc của anh ấy đấy.

Kiều Mộng Mộng vẫn mỉm cười: “Anh em giàu thật đấy.”

Nhưng lại nghĩ bụng rằng giá cả của nhà hàng đắt thế này chắc là một nhà tư bản hút máu rồi.

Hệ thống: …

“Đúng đó! Anh em quản lý một công ty lớn, em ăn uống chơi bởi cả đời cũng không sao, dù sao thì tiền anh ấy kiếm được vẫn phải tiêu mà. Nhân lúc bây giờ anh ấy chưa có vợ, có thể vòi vĩnh nhiều chút.”

Mộ Từ Tâm nói rất thẳng thắn vô tư, rõ là một cô bé bị chiều hư không biết đau khổ trên đời, nhu yếu phẩm toàn đồ đắt đỏ.

“Chị thích ăn gì thì gọi cái đó, không cần tiết kiệm tiền cho anh em đâu.”

Hệ thống: …

Kiều Mộng Mộng giở thực đơn, khi nhìn thấy hàng số 0, trán đột nhiên giật giật.

Dù hệ thống cho cô một trăm triệu nhưng cô mua nhà mua xe rồi đăng ký đủ các môn tập luyện, về mặt ăn uống lại càng chú trọng việc cân bằng dinh dưỡng nhưng vẫn rất ít khi tiêu tốn thế này.

Sau khi chọn mấy món, cô đưa thực đơn cho Mộ Từ Tâm: “Tâm Tâm, em xem đi.”

Mộ Từ Tâm chẳng cả nhìn giá cả mà chọn ngay mấy món bán chạy. Sau khi món ăn lên, Kiều Mộng Mộng càng kinh ngạc.

Hai người mà gọi mười món ăn! Thế này có ăn được hết không?

“Chị sao thế? Món ăn không hợp khẩu vị hay là ít quá ạ?”

“Chị thấy nhiều quá.”

“Nếm vị là được, mỗi món nếm mấy miếng, ăn không hết thì thôi.”

Kiều Mộng Mộng: …

Quả nhiên là nhà giàu mới nổi có mức độ tiêu tiền khác hẳn với con cái được nuôi trong nhà tài phiệt.

“Đúng rồi chị ơi, hôm đó sau khi em về, bác sĩ Ninh không hề gọi điện thoại cho em, đúng là buồn quá, lần đầu tiên chủ động đã bị đàn ông tổn thương rồi…”

Thấy tâm trạng của cô ấy ủ rũ, Kiều Mộng Mộng đang định an ủi thì đột nhiên cô gái lại tươi cười: “Nhưng mà em đã sai người đi nghe ngóng rồi, em bảo anh trai em đầu tư vào bệnh viện anh ấy làm, hi hi, tới khi đó em lén chạy tới tìm anh ấy cũng tiện…”

Hệ thống: …

Ăn một bữa cơm mà Mộ Từ Tâm cứ luyên thuyên nói không ngừng nghỉ, Kiều Mộng Mộng chỉ làm người lắng nghe, dù sao thì cô không muốn nhắc tới quá khứ của mình.

Có lẽ là Mộ Từ Tâm đã nói mệt nên đột nhiên cô ấy quay phắt chủ đề, nhìn sang với ánh mắt tò mò: “Chị thì sao ạ? Có người mình thích chưa?”

Bất thình lình bị hỏi, Kiều Mộng Mộng sững ra, hệ thống cũng bắt đầu căng thẳng.

“Chị ơi?”

Kiều Mộng Mộng lắc đầu, trước đây cô có ấn tượng tốt với Lục Trầm, nhưng cô đã quên tình cảm ấy rồi, bây giờ không khơi dậy tình cảm được.

Mộ Từ Tâm không tin, cô ấy chớp đôi mắt xinh đẹp tiếp tục gặng hỏi: “Không có ai cho chị cảm giác yên tâm, đủ đầy trong lòng ạ?”

Cô nghĩ một lát rồi lại lắc đầu lần nữa.

Hình như không có thì phải?

Nếu như có thì chỉ có hệ thống luôn bên cạnh mình thôi.

“Không sao, tài nguyên của chị em mình nhiều chắc chắn sẽ có sự lựa chọn cho chị, hi hi.”

Kiều Mộng Mộng: …

Hệ thống: …

Tính cách của Mộ Từ Tâm nói là làm, về nhà đã bắt đầu tìm kiếm phái nam ưu tú trong vòng bạn bè của mình, và đương nhiên là Kiều Mộng Mộng không hề hay biết, bây giờ cô đang bận rộn lên kế hoạch hoạt động cho câu lạc bộ văn học.

Chớp mắt một cái đã tới thứ hai, Ninh Huy nhận được tài liệu kế hoạch hoạt động đã làm xong như lời hẹn, cậu ấy cười nói: “Đây là một ý kiến hay đấy!”

Bảo các thành viên câu lạc bộ văn học cùng sáng tạo kịch bản, hợp tác cùng câu lạc bộ nhiếp ảnh bên cạnh để quay thành video ngắn đăng lên mạng. Không chỉ nhận được sự chú ý của mọi người mà còn có thể kiếm được lợi nhuận, tạo thêm sự ủng hộ cho các hoạt động sau này.

“Dự án mới lại viết tỉ mỉ được thế này, không hổ là học sinh giỏi!” Ninh Huy khép tài liệu lại giơ ngón tay cái lên: “Hội trưởng câu lạc bộ nhiếp ảnh là bạn thuở nhỏ của tôi, tôi đi tìm cậu ấy thương lượng chi tiết hoạt động, tôi đoán cậu ấy chắc chắn sẽ muốn làm dự án này!”

Thấy Kiều Mộng Mộng không hề kinh ngạc, Ninh Huy ngộ ra: “Được lắm, cậu cũng tính tôi vào rồi!”

“Còn chuyện có thể bớt được bao nhiêu…” Kiều Mộng Mộng tinh nghịch nháy mắt một cái, mặt mày trở nên rạng rỡ: “Phải nhờ hội trưởng phát huy rồi.”

Ninh Huy sững người, mãi mới hoàn hồn lại, cười hề hề hỏi cô: “Đàn em thật sự không định suy nghĩ về tôi chút sao?”

Kiều Mộng Mộng không cười nữa: “Thiện chí nhắc nhở: Dù cậu là đàn anh nhưng tôi hơn cậu ba tuổi đấy.”

“Nữ hơn ba ôm gạch vàng mà(*), tôi không để ý đâu.” Gương mặt tuấn tú của Ninh Huy nở nụ cười rạng rỡ, dáng vẻ rất mất giá.

(*)ý chỉ khi kết hôn, nữ hơn nam ba tuổi giống như ôm được mớ vàng.

Kiều Mộng Mộng: …

[Cái thằng này trong đầu toàn đựng rác không, Mộng Mộng đừng để ý tới cậu ta nữa!]

Nghe lời mắng chửi của hệ thống, Kiều Mộng Mộng không khỏi cong môi cười: “Xin lỗi nhé, tôi không thích tình chị em.”

Ninh Huy hơi thất vọng nhưng nhanh chóng khôi phục lại, da mặt dày hơn cả tường thành.

“Không sao, làm bạn cũng rất tốt.”

Hệ thống hừ một tiếng: [Cái thằng này lăng nhăng lắm, tôi vừa tra được cậu ta đã yêu đương với hai mươi mấy cô bạn gái rồi, đổi bạn gái còn nhanh hơn cả thay quần áo, tuyệt đối không phải thích cô thật đâu.]

[Tôi đã nói với anh biết bao nhiêu lần rồi, tôi không thích cậu ta, anh lo lắng quá rồi đấy.]

[Đàn ông hiểu đàn ông nhất, cậu ta không từ bỏ đâu.]

[Anh là đàn ông à? Một kho số liệu thôi.]

Hệ thống: …

[Hệ thống cũng có nhân thiết được chưa!]

[Vâng vâng vâng, anh nói gì cũng đúng.]

Hai sóng não truyền qua truyền lại trong đầu như boomerang đã lờ đi Ninh Huy đứng bên cạnh. Ninh Huy tưởng mình bị Kiều Mộng Mộng giận, không muốn tự chuốc vạ vào thân nên bèn tìm lý do rời đi cho êm chuyện.

[Cũng tự hiểu đấy, ha ha.] Hệ thống bật cười.

[Cậu ta chạy mất mà anh vui thế à?]

[Đó là vì…] Hệ thống khẩu thị tâm phi lập tức chuyển chủ đề: [Đây là tôi lo lắng cô bị trai đểu lừa mà.]

[Thế à?] Kiều Mộng Mộng thử hỏi dò anh: [Không phải ghen à?]

[Khụ khụ khụ!] Hệ thống suýt nữa ho tới nỗi đau bên hông: [Tôi là một hệ thống thì ghen cái gì, có phải người đâu. Với lại hệ thống vốn không hề có cảm xúc như con người.]

Ánh mắt của Kiều Mộng Mộng sâu hơn nhưng cũng chỉ trong một chốc.

Hệ thống lại chuyển chủ đề lần nữa: [Tại sao không thích tình chị em?]

[Không có cảm giác an toàn.]

Kiều Mộng Mộng xoay ngón tay, tâm trí bay bổng ra bên ngoài.

Reng reng reng…

Một hồi chuông giục giã kéo cô khỏi hồi ức, trượt nút xanh nghe máy, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói dễ nghe của cô gái: “Chị Mộng Mộng, ngày mai là sinh nhật em, em muốn mời chị tới tham gia party sinh nhật của em, chị có thời gian không?”

“Ừm, em gửi địa chỉ cho chị.”

Sau khi gác máy, Kiều Mộng Mộng tới trung tâm thương mại đi dạo định bụng chọn một món quà cho Mộ Từ Tâm.

[Không biết cô ấy thích gì nhỉ?]

Thời gian cô và Mộ Từ Tâm quen biết không lâu nên không đủ hiểu cô ấy. Dạo một vòng trong trung tâm thương mại mà vẫn chưa nghĩ ra nên mua cái gì.

[Cái trước mắt cô ấy, con bé sẽ thích.] Hệ thống gợi ý.

Kiều Mộng Mộng nhìn búp bê barbie trong tủ trưng bày của cửa hàng thì trợn tròn mắt khó tin: [Con bé bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích búp bê barbie? Hệ thống, anh đùa tôi đấy à?]

[Con bé có sở thích sưu tập búp bê barbie.] Giọng hệ thống cưng chiều: [Đã thành thói quen rồi.]

[Sao anh hiểu cô ấy thế?]

Hệ thống im lặng một lúc: [Cô quên tôi là số liệu à?]

Cũng đúng, chẳng ai thoát được dò xét của số liệu cả, huống chi là hệ thống bốn chiều này.

“Thế thì mua cái này đi.”

Mua quà xong, hệ thống lại đề nghị cô đi chọn quần áo, bởi party sinh nhật của Mộ Từ Tâm không thua kém gì các bữa tiệc lớn, người được mời tới đều là nhân vật tiếng tăm cấp cao của Bắc Kinh. Mặc dù Kiều Mộng Mộng không hiểu lắm về tầm quan trọng của bữa tiệc nhưng nghĩ tới cảnh tượng xấu mặt ở Thượng Hải trước đây, cô vẫn quyết định nghe theo đề nghị của hệ thống.

Trong tiệm quần áo, Kiều Mộng Mộng thay một bộ đồ cổ chéo màu xanh dương đậm, làm tôn làn da trắng như tuyết, đôi mắt xinh đẹp hiện lên ánh sáng rực rỡ.

Nhân viên cũng phải kinh ngạc, luôn miệng khen ngợi: “Bộ này hợp với cô thật đấy, đẹp quá đi mất.”

Kiều Mộng Mộng mỉm cười, cô gái trong gương cũng nở nụ cười, gương mặt tinh xảo, khí chất vừa dịu dàng vừa điềm tĩnh giống như hoa ngọc lan nở rộ giữa núi tuyết. Cô rất hài lòng với bộ quần áo này nhưng giọng nói trong đầu lại không vui lắm, anh nói: [Lộ quá.]

Thấy khóe miệng đang cong của Kiều Mộng Mộng dần dần hạ xuống, anh lập tức nói thêm một câu: [Cô mặc rất đẹp.]

Khóe môi của Kiều Mộng Mộng càng cong hơn.

Hệ thống dò được tâm trạng vui vẻ của cô bèn âm thầm tăng tích phân và tăng tích phân. Bây giờ tích phân của hệ thống đã đạt tới số triệu, muốn đổi cái gì cũng được, tưởng chừng như mở thiết bị xả nước vậy.
Bình Luận (0)
Comment