Vệ Cát thì không giống thế, cậu ấy ngước mắt nhìn Phương Hiểu Tuyết, mặt không biểu tình, lãnh đạm nói: “Nói như thể cô không hút thuốc lá vậy.”
Cậu ấy vừa nói xong thì sắc mặt Phương Hiểu Tuyết cứng đờ, cái tay đang quạt quạt cũng khựng lại, đột nhiên cô ta quay qua trừng mắt nhìn Vệ Cát, rồi kêu lên một tiếng: “Cậu…!”
Miêu Đại Yên thấy thế nhanh chóng đi tới chắn trước mặt Vệ Cát, chắn giữa hai người họ, cười pha trò với người đối diện: “Được rồi, Hiểu Tuyết, Cậu Vệ chỉ nói giỡn thôi, giống như lúc nãy cô nói giỡn thôi mà. Cô sẽ không cho là thật đấy chứ? Được rồi được rồi, không đùa nữa, chúng ta nhanh chóng tự chỉnh trang lại một chút, sắp bắt đầu rồi.”
Chú ấy vừa nói vừa quay lại đẩy Vệ Cát đi, vừa đẩy vừa nháy mắt ra hiệu với cậu ấy.
Phương Hiểu Tuyết không hài lòng “hừ” một tiếng rồi cầm lấy điện thoại đứng dậy, chuẩn bị đi ra nhà vệ sinh.
Khúc Nhiên nhìn bóng lưng rời đi của Phương Hiểu Tuyết, rồi lại nhìn con rối bị cô ta tùy tiện ném trên bàn trang điểm nãy giờ, do dự một lát, cô ấy mới lấy lưỡi dao tỉa mày suýt chút nữa chọc vào mắt con rối ra.
Làm xong hết tất cả, Khúc Nhiên lại lần nữa cầm túi xách của mình lên, kiểm tra lại xem những thứ đồ cô ấy mang theo có bị rơi mất cái gì không.
Vài phút sau, tổ chương trình gắn micro lên cho bốn người họ, đại biểu bắt đầu ghi hình rồi.
“Lần này rốt cuộc muốn đưa chúng ta đi đâu thế? Lại còn ra vẻ thần bí như vậy nữa?” Miêu Đại Yên vừa lên xe vừa nói chuyện phiếm với ba người còn lại.
Nói xong chú ấy quay qua nhìn thợ quay phim đang quay chụp cho riêng mình, dừng lại một chút, rồi chỉ chỉ vào màn hình, ồn ào nói: “Không phải chứ, vì sao thợ quay phim của tôi cũng có vẻ mặt “Tôi không muốn đi!” thế này? Lần này nguy hiểm dữ vậy sao? Bây giờ tôi hối hận có còn kịp không?”
Miêu Đại Yên nói như vậy là để tăng hiệu quả phát sóng của chương trình, đây cũng là cách thức thường được sử dụng.
Nhưng ai ngờ Miêu Đại Yên mới dứt lời thì mọi người đều tỏ ra cay đắng.
Thậm chí có nhân viên công tác còn nhân dịp không có ai chú ý mà vụng trọm đi tới bên cạnh: “Chị Hà, em… nay em không đi được không ạ? Năm nay là năm tuổi của em…”
Đáng tiếc, người đó còn chưa nói hết câu thì chị Hà đã quay sang, cắt lời: “Tôi có còn là con nít nữa đâu, nếu sau này cô không muốn làm ở đây nữa thì nghỉ luôn đi.”
…
Hu hu hu.
Kẻ làm công khổ thật đấy hu hu…
Nhân viên công tác bị chị Hà lạnh lùng đáp trả như thế chỉ có thể yên lặng tránh qua một bên, nghĩ xem ai có bút đỏ thì mượn xíu. Cô ấy muốn nhuộm giấy ăn thành màu đỏ, sau đó xé thành nhiều sợi quấn quanh eo!
Có một xíu còn hơn không có gì.
Nhưng bốn người Miêu Đại Yên nào có biết, sau khi chú ấy vừa dứt lời, Phương Hiểu Tuyết đang ôm chặt lấy búp bê cục cưng của cô ta cũng gật đầu nói: “Oa Oa của tôi cũng thấy lần này đi khá là nguy hiểm, có vẻ như bé cũng không muốn cho tôi đi.”
Cô ta vừa nói vừa đưa tay xoa xoa, còn cười với nó. Như thể đó không phải là một con búp bê bình thường mà là một người chị em thân thiết vậy.
Nếu không phải đang có máy quay ở đây chắc Vệ Cát đã trợn mắt ngay.
May mắn thay đạo đức nghề nghiệp đã ngăn cản cậu ấy lại. Cậu ấy bước lên xe, yên lặng gật đầu xem như là phụ họa theo lời Phương Hiểu Tuyết nói.
Chỉ có mỗi Khúc Nhiên - người lên xe cuối cùng là không nói gì.
Vậy nên, sau khi mọi người đều đã ngồi xuống, Miêu Đại Yên quay về phía Khúc Nhiên hỏi: “Tiểu Nhiên, cô thấy thế nào?”
“Tôi á?” Khúc Nhiên đột nhiên bị hỏi thì nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Tôi không có cảm giác gì cả.”
Khúc Nhiên nói như thế làm cho Miêu Đại Yên không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Tôi chuyển đề tài qua cho cô như vậy rồi mà cô lại trả lời như thế à?
Còn Phương Hiểu Tuyết chẳng thèm liếc mắt nhìn Khúc Nhiên lấy một cái, cầm lược chải đầu cho con rối của mình.
Chắc là trông Miêu Đại Yên có nhiều điều muốn nói quá nên Khúc Nhiên chớp mắt, máy móc đổi đề tài: “Thế rốt cuộc lần này chúng ta đi đâu thế?”