Biết vậy cô ta đã giành đi khám phá bảy căn nhà cuối cùng rồi.
Tuy đã sớm đoán được Khúc Nhiên sẽ đảm nhận vai trò quan trọng trong tập kế tiếp, nhưng cô ta thật sự không ngờ tổ chương trình lại để ý chuyện này tới vậy, sắp xếp tận hai máy quay phim theo chụp Khúc Nhiên lận.
… Chậc, cơ hội tốt như thế mà mình lại bỏ lỡ.
Lúc này, Phương Hiểu Tuyết hối hận đến xanh cả ruột..
Miêu Đại Yên và Vệ Cát cũng nhìn về phía Khúc Nhiên.
Chờ cô tiến lại gần hơn một chút, họ mới mỉm cười định nói gì đó, nhưng lại phát hiện biểu cảm trên mặt cô ấy rất lạ, thế là vội vàng thu hồi vẻ thoải mái lại, lập tức đề cao cảnh giác.
Chờ Khúc Nhiên tiến lại thật gần, họ bèn hỏi: “Tiểu Nhiên, sao thế?”
Khúc Nhiên lắc đầu, kéo Phương Hiểu Tuyết cách mình gần nhất đi ngược trở về, rồi nhỏ giọng thì thầm với Miêu Đại Yên và Vệ Cát: “Quay về đi, đừng ngoái đầu lại!”
Miêu Đại Yên và Vệ Cát vừa nghe thấy vậy thì tức tốc dời mắt sang hướng khác, không hé răng hỏi thêm câu nào, lặng lẽ xoay lưng đi về phía trước.
Chỉ có mình Phương Hiểu Tuyết là nhếch mép cười khẩy lúc nghe thấy lời Khúc Nhiên nói cũng như khi bị cô ấy túm lấy cánh tay kéo trở về.
Không ngờ Khúc Nhiên cũng thích diễn trò tới vậy, sao lúc trước cô ta lại không nhận ra nhỉ?
Chắc là do… hồi đó không có cơ hội biểu diễn chăng?
Phương Hiểu Tuyết bĩu môi, trong lòng cảm thấy rất không phục, suy nghĩ muốn cướp lấy màn ảnh cũng như danh tiếng lại một lần nữa trồi lên trong đầu.
“Hả? Tại sao lại không được quay đầu?” Phương Hiểu Tuyết tỏ vẻ ngây thơ hỏi lại, nói xong còn quay ngoắt đầu ra phía sau nhìn thử.
Khúc Nhiên không kịp ngăn cô ta lại, mới thốt ra được một chữ “Đừng…!” Thì Phương Hiểu Tuyết đã quay đầu nhìn sang chỗ khác rồi.
Hai người các cô là những người đi ở đằng sau cùng, bất kể thợ chụp ảnh hay hai người Miêu Đại Yên cũng đều ở phía trước Khúc Nhiên và Phương Hiểu Tuyết cả.
Thế nên lúc nghe thấy cuộc nói chuyện phía sau lưng, tuy chân đã dừng như không một ai dám quay đầu, chỉ đành mắt nhìn chằm chằm phía trước miệng gọi với ra sau: “Tiểu Nhiên! Đã xảy ra chuyện gì?”
Khúc Nhiên không đáp lại, vì cô ấy chỉ hơi quay đầu lại một tẹo thôi, còn tại sao Phương Hiểu Tuyết – người quay đầu hẳn lại không nói lời nào thì cô ấy cũng không biết nữa.
Có điều… ban nãy cái cảm giác âm u, lạnh lẽo kia lại ập tới, hơn nữa còn mang theo mùi máu tươi tanh tưởi, ẩm mốc nồng nặc.
Khúc Nhiên sợ hãi nuốt nước bọt, biết rõ mình đang cầm lấy tay Phương Hiểu Tuyết, nhưng hiện tại đầu ngón tay đã lạnh đến độ như sắp mất luôn cảm giác.
“Tiểu Nhiên?!” Miêu Đại Yên không nghe thấy âm thanh nào truyền tới từ phía sau thì cũng rơi vào hoảng loạn như những người khác, ngay lúc định mặc kệ mọi thứ mà quay đầu lại thì…
“Không sao đâu, đừng ngoái đầu lại, chỉ cần đi tiếp về phía trước là được.” Giọng nói của Tô Tái Tái truyền ra từ điện thoại trên tay Khúc Nhiên, cô tạm dừng một chút rồi bổ sung một câu: “Đếm thầm thêm một trăm bước nữa là xong.”
Ai vậy?!
Miêu Đại Yên và Vệ Cát ngạc nhiên lắm, nhưng ngay giây sau đã đoán được đó là người mà Khúc Nhiên nhờ trợ giúp từ bên ngoài, thế là yên tâm hơn chút, tiếp tục nhấc chân tiến về phía trước, vừa đi vừa đếm nhẩm trong lòng.
Lúc này, Phương Hiểu Tuyết đã xoay đầu về lại phía trước, hai tay ôm chặt lấy con rối gỗ quý báu của mình.
Khi phát hiện không có ống kính hướng về bên này, cô ta lập tức xụ mặt, giằng ra khỏi tay Khúc Nhiên.
Sau đó cô ta vội vàng lao nhanh về phía trước, tính trở thành người đi đầu để lọt vào ống kính được nhiều hơn, đồng thời cất giọng nhẹ nhàng nói: “Em không nhìn thấy gì hết trơn á, mọi người đừng tỏ ra căng thẳng như thế.”
Khúc Nhiên không thèm để ý đến cô ta, vẫn chăm chăm làm theo lời Tô Tái Tái nói, đếm nhẩm bước chân trong lòng, chẳng qua lúc Phương Hiểu Tuyết xông lên trước, cô ấy đã vô tình đưa mắt nhìn sang, và tình cờ thế nào lại mắt đối mắt với con búp bê rối của cô ta.
Cô ấy sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại thì tóc gáy đã dựng thẳng đứng hết lên trước.