Mà khí đen vô cùng kiêu ngạo ban nãy lại trở thành chó nhà có tang, hết rên rỉ lại co ro lại mọt chỗ, vô cùng hối hận tại sao mình lại chui ra đây, toan chạy trốn đi nơi khác.
Đáng tiếc, người giấy nhỏ không cho nó cơ hội đó.
Bàn tay mảnh khảnh nhỏ xíu cầm lấy chuôi kiếm, chậm rãi rút cây kiếm ra.
Kiếm phong lộ ra hàn quang, bắn ra bốn phía. Từ ánh sáng đó mơ hồ nhìn thấy hình bóng mảnh khảnh của một thiếu nữ đang cầm kiếm.
Cô gái ấy mặc đồ màu trắng, trông cực kỳ ngầu lòi.
Cây kiếm nhỏ chậm rãi rút ra khỏi vỏ kiếm phát ra tiếng “leng keng”. Vòng một vòng trên không trung, để lại dấu vết trên mặt đất.
Nhất cử nhất động đều chứng minh cho sự cường đại của người giấy nhỏ, căn bản không phải là thứ mà cái thứ kia có thể địch nổi.
Chạy cái gì mà chạy!
Nếu đã tới rồi thì đừng có chạy!
Tiếng vừa dứt, âm vừa vang lên thì kiếm cũng bắn ra ngoài!
Cái thứ kia còn chẳng kịp kêu thành tiếng, kết cục đã là trần ai lạc định.
Thu phục trong một kiếm! Nó quá giỏi!
Ánh sáng kia dần thu lại, hành lang trở về vẻ sáng ngời như bình thường. Người giấy nhỏ xoay tròn trên không trung, kiêu ngạo chống nạnh.
Mấy giờ sau.
Tô Tái Tái bước ra ngoài, hít sâu một hơi. Cô vội vàng bịt chặt mũi, quay đầu nhìn về phía người giấy nhỏ đứng trên vai cô đang chống tay vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo!
Cô thật sự không nhịn được nữa, duỗi tay chọc chọc nó.
“Chị bảo em đi xử cái thứ kia chứ không bảo em đi phá đâu nhé.”
Đúng vậy! Nó xử lý rồi mà!
Người giấy nhỏ chống nạnh, lẽ thẳng khí hùng.
“... Em xử lý luôn cả cái hành lang sao?” Tô Tái Tái lại hít một hơi thật sâu, nhắm mắt hỏi.
Vào giờ phút này trên tường và cửa phòng ký túc xá ở ngoài hành lang, bắt đầu từ phòng của Khúc Nhiên trở đi, đều chằng chịt những vết kiếm.
Trông giống như là có ai đó cầm một cây đao lớn, vung từ đầu bên này sang đầu bên kia theo chuyển động ba trăm sáu mươi độ vậy.
… Hừ! Dù sao thì nó cũng đã bị xử lý xong rồi!
Người giấy nhỏ lại tiếp tục chống nạnh, bày ra dáng vẻ cây không ngay nhưng vẫn không sợ chết đứng.
“... Hết cách rồi.” Tô Tái Tái nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Vào những lúc như thế này, chỉ có thể tìm một người có thể chịu trách nhiệm để gánh tội thay thôi.”
Ồ?
Người giấy nhỏ thoáng sửng sốt. Sau đó giây tiếp theo, nó và Tô Tái Tái đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa phòng ký túc xá của Khúc Nhiên.
Ặc... chị hư hỏng quá à!
Người giấy nhỏ suy nghĩ một lát, vươn tay chỉ vào Tô Tái Tái, khẳng định nói: “Vậy chỉ còn cách là giao chị ra thôi.”
... Xin hãy để cho chị ấy chịu trách nhiệm đi, cảm ơn!
Người giấy nhỏ không có chút do dự nào, lập tức móc chiến lợi phẩm đêm qua ra——
——Một hạt ngọc quỷ màu đen bị sứt mẻ.
Sau đó ư?
Sau đó Khúc Nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì thấy Tô Tái Tái mỉm cười nhìn mình với vẻ mặt thân thiện.
“Đàn chị, chào buổi sáng ạ!”
“Hả? À... chào buổi sáng.” Khúc Nhiên có hơi bối rối khi đối mặt với một Tô Tái Tái quá mức ngọt ngào như thế này.
“Đúng lúc em đang định đi ra ngoài, đàn chị à, cái này tặng chị nè.” Tô Tái Tái đưa hạt ngọc quỷ màu đen cho cô ấy, dừng một chút, sau đó chỉ vào con nhện máy vẫn còn đang làm dở dang ở phía sau lưng Khúc Nhiên nói: “Cũng không biết tại sao, nhưng hôm qua, sau khi nhìn thấy món đồ chơi kia của chị thì em nghĩ rằng thứ này sẽ giúp ích được cho chị đó.”
“Đây là?!” Ban đầu Khúc Nhiên không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng khi luồng quỷ khí lạnh lẽo truyền đến các ngón tay thì cô ấy mới kinh ngạc nhận ra đây là một hạt ngọc quỷ vô cùng quý hiếm.
Cô ấy cũng chỉ từng thấy nó ở trong sách mà thôi, không ngờ bây giờ lại được tận mắt nhìn thấy đồ thật!
“À, em vừa mới nhặt được ở trước cửa nhà chị á.” Tô Tái Tái hơi nghiêng đầu, mở to hai mắt, nói dối với vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Dáng vẻ hiện giờ của cô trông giống y hệt như phiên bản phóng to của người giấy nhỏ vậy.