Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 161

Unknown Chương 161

Ngô Lục Lục chỉ vào người đàn ông mặc tây trang kia rồi nói: “Ví dụ như sau này cô có thứ gì tốt muốn bán đi thì có thể tìm bọn họ.”

“Nếu người bán không muốn để người khác biết thân phận của mình thì có thể tìm Hội Huyền học, còn có thể tránh được rất nhiều phiền phức nếu có về sau.” Ngô Lục Lục dừng lại một chút, thấy không có ai đứng gần bọn họ mới nhỏ giọng nói với Tô Tái Tái.

“Phó viện trưởng Quách của Luyện Đan Viện đã từng bán đấu giá một viên đan dược, nhưng không bao lâu thì xảy ra chuyện rồi biến thành người thực vật. Có lời đồn nói thân phận của ông ấy bị Hội đấu giá tiết lộ ra ngoài cho nên phó viện trưởng Quách mới thành ra như thế.”

Tô Tái Tái gật gật đầu, vẻ mặt như thể “Thì ra là thế”.

“Còn việc dùng mặt để đi vào…” Ngô Lục Lục nhún vai, chậm rãi lắc đầu, giọng điệu như thể “cô có suy nghĩ quá viển vông rồi”.

Ông ấy nói: “Ngay cả viện trưởng Huyền Học Viện đều phải có thư mời mới được vào. Dùng mặt hả? Trừ khi là người kia tới đây!”

“Người kia? Đó là ai?” Tô Tái Tái hỏi.

Để cô xem thử là ai mà có mặt mũi lớn tới thế.

“Đó là…” Ngô Lục Lục vừa định nói, nhưng thấy có người đi tới thì nhanh chóng im bặt.

Không phải cấp dưới của Ngô Hạo thì còn là ai vào đây nữa?

“Ông Ngô.” Người của Lục Bộ chạy tới, thở hổn hển, chào hỏi xong lại quay qua gật đầu với Tô Tái Tái, sau đó mới lấy ra hai tấm thiệp mời đưa cho Ngô Lục Lục.

“Xin lỗi ông Ngô, tôi tới hơi trễ một chút. Đây là thư mời của ông.”

“Hả? Sao lại là cậu đưa tới?” Người này là phụ tá của Ngô Hạo, đã đi theo Ngô Hạo tới nhà họ Ngô hai lần nên Ngô Lục Lục cũng nhận ra cậu ấy.

Ông ấy vừa nhận thiệp vừa hỏi: “Không phải Tiểu Hạo nói nó cũng muốn tới sao?”

“Trên đường tới đây đội trưởng lâm thời nhận được nhiệm vụ cho nên đã đi trước rồi.” Phụ tá cũng cảm thấy rất đáng tiếc.

Vốn dĩ cậu ấy còn định dính chút ánh sáng của đội trưởng để vào trong xem một chút Hội đấu giá trong truyền thuyết trông như thế nào.

Không ngờ tất cả đều bị ngâm nước cả.

Hầy, chỉ có thể xem thử lần tổ chức Hội đấu giá sau, đội trưởng có thể tiếp tục từ bi hỷ xả dẫn cậu ấy đi cùng không.

“Lâm thời có nhiệm vụ sao?” Ngô Lục Lục lặp lại một lần, không biết sao ông ấy lại nghĩ tới chuyện vừa mới nhìn thấy ở Đại học Đế Đô, liên quan tới xe của viện trưởng Lý.

Ông ấy hỏi: “Có phải ở Đại học Đế Đô không?”

Ông ấy vừa nói xong, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của phụ tá là biết bản thân đoán đúng rồi.

“Sao ông biết là ở Đại học Đế Đô?” Phụ tá kinh ngạc, khựng lại một chút nhưng rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Cậu ấy nhanh chóng lắc đầu, rồi lại gật đầu với Ngô Lục Lục, nói: “Tóm lại là chuyện có hơi khẩn cấp, tôi không trò chuyện thêm với ông Ngô nữa, phải nhanh chóng chạy tới Đại học Đế Đô thôi.”

“Được, cậu cứ đi đi.” Ngô Lục Lục gật gật đầu, ông ấy nhìn theo bóng lưng chạy đi của phụ tá, sau đó vừa nói vừa cười, vừa quay qua nhìn Tô Tái Tái: “Lục Bộ chính là như vậy, lúc không có việc gì thì khá nhàn rỗi, một khi có việc thì vô cùng vội vã, nếu sau này cơ cơ hội tôi sẽ dẫn cô tới Lục Bộ xem… Hả?”

Ngô Lục Lục quay đầu nhìn qua mới phát hiện không biết Tô Tái Tái đã cách xa ông ấy cả tám mét, vẻ mặt như kiểu “Cái gì tôi cũng không biết, không liên quan gì tới tôi hết.”

Thậm chí cô ấy thấy ông ấy đi lại gần còn chắp tay sau lưng, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.

“Cô chạy xa như thế làm gì?” Ngô Lục Lục không nghi ngờ gì, dở khóc dở cười vẫy vẫy tay với Tô Tái Tái rồi nói: “Đi thôi, chúng ta nên vào rồi.”

“Được.” Tô Tái Tái đáp lời, lúc này mới chậm rì rì đi theo sau Ngô Lục Lục để vào trong.

Sau khi người đàn ông mặc tây trang đen kiểm tra thư mời xong, trả lại cho Ngô Lục Lục thì làm dấu tay ra hiệu “Mời” với hai người.

Giọng nói người này hơi trầm và tràn đầy năng lượng, xem ra là một người có võ.

Ngô Lục Lục không hề kiêu căng, ông ấy làm một cái lễ với người kia sau đó mới quăng cho Tô Tái Tái một ánh mắt, ý bảo cô đuổi theo cho kịp.


Bình Luận (0)
Comment