Còn lá bùa mà mình bỏ ra tận một trăm nghìn tệ để cướp được thì... không khác gì hàng lỗi được nhặt về từ bãi rác cả!
Sắc mặt của Tần Trác Thắng xanh mét, ông ta trừng mắt nhìn vô số bình luận bên dưới Weibo của Đạo Trưởng Trong Núi, khi thấy mấy câu kiểu “xin vía nha” hay "hít tí luck" thì ông ta giận tới mức hai mắt đỏ au.
Ngụm rượu vang đỏ còn chưa kịp nuốt xuống trong miệng vẫn đọng lại ở đó, nuốt kiểu gì cũng không trôi.
Chỉ nghe một tiếng “choang” vang lên, ông ta ném mạnh ly rượu vang xuống đất làm nó vỡ tan thành từng mảnh.
Ngô Lục Lục ở một bên khác hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả, sau khi đưa Tô Tái Tái về Đại học Đế Đô xong thì ông ấy cũng ngồi xe trở về nhà họ Ngô.
Vừa vào nhà thì Ngô Lục Lục đã thấy Ngô Thẩm Văn đang tỉ mỉ tỉa lại chậu tùng bonsai yêu dấu của ông ấy.
Ngô Lục Lục lập tức cười trêu: “Anh cả ơi, em thấy không ấy anh đừng có tỉa chậu bonsai này nữa, anh mà còn tỉa chắc nó trụi lủi luôn quá.”
Ngô Thẩm Văn nghe xong thì hừ nhẹ một tiếng, chẳng buồn ngẩng đầu nói: “Ăn nói bậy bạ, tốc độ nó ra lá còn nhanh hơn tốc độ tóc em mọc nữa đấy.”
Ngô Lục Lục nghe thế thì theo bản năng sờ lên tóc mình, sau đó không phục cãi lại: “Bậy nào, dạo này tóc em ra nhanh hơn nó chứ bộ.”
Lúc này Ngô Thẩm Văn mới chịu ngẩng đầu lên nhìn Ngô Lục Lục một cái, thấy tóc ông ấy đúng là có rậm hơn lúc mới về khá nhiều thì không khỏi kinh ngạc nói: “Ơ, đúng thật nè.”
Ông ấy dừng một chút rồi lại nhìn chằm chằm Ngô Lục Lục: “Đừng nói là em lén dùng thuốc mọc tóc đó nha?”
“???” Ông ấy dùng thuốc mọc tóc hồi nào?!
Ngô Lục Lục dở khóc dở cười, còn chưa kịp mở miệng kêu oan thì đột nhiên lại nghe Ngô Thẩm Văn hỏi: “Thuốc mọc tóc của nhãn hiệu nào đấy?”
Ông ấy cũng muốn dùng thử.
“...” Ngô Lục Lục yên lặng nhìn Ngô Thẩm Văn một lát rồi lắc đầu thở dài, sau đó mới khoát tay với ông ấy như thể đang nói “em không nói nhảm với anh nữa” rồi chuẩn bị trở về phòng.
Nào biết mới đi được hai bước, ông ấy đã nghe Ngô Thẩm Văn nói vọng tới từ phía sau: “À phải rồi, hôm nay em đi điểm danh ở chỗ của Đạo Trưởng Trong Núi và ông Mặc chưa? Nếu chưa thì đi liền đi.”
Cái tên Weibo Bút Lông Và Nghiên Mực quá khó đọc cho nên mọi người hay gọi người đó một cách kính trọng là “ông Mặc”.
“Ôi dào, để buổi tối rồi em đi điểm danh, có gấp gì đâu mà.” Ngô Lục Lục dửng dưng khoát tay.
“Không được, em đi liền đi, lỡ như em vừa điểm danh xong đột nhiên thì có chuyện vui ập tới thì sao?” Ngô Thẩm Văn đặt cây kéo xuống rồi nhìn về phía Ngô Lục Lục: “Hơn nữa anh không tin vào trí nhớ của em cho lắm.”
Hai ta đều là người trung niên cả rồi, phải biết chấp nhận sự thật về bộ “não cá vàng” của mình chứ…
“?!” Ngô Lục Lục hiểu được ý ngầm trong lời nói của Ngô Thẩm Văn cho nên trừng mắt nhìn ông ấy, cảm thấy ông ấy đang nghi oan cho mình.
Không phải Ngô Lục Lục tự nghĩ tốt cho bản thân đâu, nhưng từ sau khi về nhà họ Ngô xong, ông ấy thật sự cảm thấy thân thể và tinh thần của mình đang dần khỏe lên trông thấy.
Thậm chí... còn mơ hồ có cảm giác như sắp đột phá.
Nhưng Ngô Lục Lục chưa nói chuyện này cho bất kỳ ai cả.
Dù gì ông ấy cũng đã ngã từ tầng mây xuống vũng bùn một lần rồi, nếu lỡ như lần này cũng chỉ là ảo giác thì… ông ấy dại gì mà để cho người khác có cơ hội cười nhạo nhà họ Ngô một lần nữa.
Bản thân ông ấy thì ông ấy không lo, nhưng còn anh cả và cháu trai Ngô Hạo của ông ấy thì sao?
Bây giờ Phù Lục Viện đã nghèo rớt mồng tơi rồi, mà Ngô Hạo còn là đội trưởng của Lục Bộ nữa chứ, có biết bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ đấy.
Nghĩ như vậy xong, Ngô Lục Lục không buồn tranh cãi với Ngô Thẩm Văn nữa mà lấy điện thoại ra rồi mở khóa màn hình, chuẩn bị lên Weibo điểm danh.
Trong lúc mở máy, ông ấy còn cười trêu chọc: “Nếu tranh thủ điểm danh mà có chuyện tốt xuất hiện ngay thì đúng là chuyện lạ có thật.”