Thấy Phương Hiểu Tuyết vẫn vênh mặt lên trời như cũ, quản lý bỗng nảy ra một ý hay, vội mở miệng: “Với cả, không phải em không thích hotsearch đó sao? Chi bằng nương theo lần phát sóng trực tiếp này để giải thích với mọi người đi ha?”
“Ồ?” Đề nghị này đã khơi dậy sự hứng thú trong lòng Phương Hiểu Tuyết, cô ta ngoái đầu nhìn quản lý, hỏi: “Tóm lại là phải làm gì?”
“Em cứ làm như vầy…” Quản lý đảo mắt một vòng, sau đó ghé sát vào tai Phương Hiểu Tuyết, thì thầm.
Nói xong, hai người tách nhau ra, rồi quản lý vỗ vai cô ta, thân thiết hỏi: “Đề nghị này thế nào?”
Phương Hiểu Tuyết nhoẻn miệng cười đắc ý, nhưng khi quay sang nhìn quản lý thì lại trả lời một cách hờ hững: “Cũng tạm được.”
Dứt lời, cô ta sờ mặt mình, kiêu căng mở miệng: “Muốn phát trực tiếp thì nhanh tay lên, ngày mai tôi còn sự kiện cần tham gia nữa, không thể ngủ quá muộn.”
“Được! Không thành vấn đề!” Quản lý vui mừng vỗ tay cái bốp, sau đó đứng phắt dậy, xoay người lớn tiếng thúc giục những thành viên khác trong đội, bảo họ nhanh tay nhanh chân lên một chút.
Phương Hiểu Tuyết ngồi yên ở đó, tỉ mỉ quan sát lớp trang điểm trên mặt mình một lát, sau khi chắc chắn không có điểm nào để chê thì mới hài lòng mỉm cười, ngay lúc cô ta dời mắt sang chỗ khác thì lại vô tình nhìn thấy con búp bê đang nằm một bên.
Sau khi chặc lưỡi một cái, cô ta hả họng gọi nhân viên ở đằng sau: “Mấy người chết hết rồi hả?! Không biết sửa soạn lại cho thứ này à? Vầy thì sao lát nữa tôi ôm nó lên sóng được!”
“Rối tinh rối mù, chẳng lẽ còn muốn tôi tự tay làm?!”
“Ôi chao!” Quản lý giật mình vỗ trán, rồi vội vàng chỉ một nhân viên, nói: “Cô cầm đạo cụ đi sửa sang lại cho đẹp xíu.”
Nói đoạn, chị ta lại quay đầu nhìn sang Phương Hiểu Tuyết, cười tủm tỉm mở miệng nói với giọng dịu dàng: “Hiểu Tuyết, em qua bên đó nghỉ chút đi, những chuyện còn lại đã có người đi làm rồi, em chỉ cần chờ đến giờ rồi mở kênh phát sóng lên là được.”
Phương Hiểu Tuyết hừ nhẹ một tiếng, hếch cằm đứng dậy, bước tới sô pha kế bên.
Sau khi ngồi xuống, cô ta bắt chéo chân chơi điện thoại, thậm chí còn vô cùng thuần thục mà lôi một điếu thuốc ra châm lửa.
Kết hợp với cách ăn mặc quái quỷ hôm nay thì trông cô ta chẳng khác nào một nữ lưu manh hàng pha – kè (fake) vậy.
Nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của cô ta đi, chẳng còn chút ngây thơ, đáng yêu nào như trên màn ảnh cả.
Nhân viên tới sửa sang lại tạo hình của con rối khẽ liếc nhìn dáng vẻ nuốt mây nhả khói của Phương Hiểu Tuyết trên ghế sô pha thì vừa mắng thầm trong lòng vừa lắc lẽ lắc đầu ngán ngẩm.
Nhưng nhân viên đó cũng chỉ nhìn thoáng qua một chốc rồi lại dời mắt, quay về với con rối.
Lúc này, con rối đang ngồi tựa vào gương trang điểm, ngoại trừ tóc tai và quần áo có hơi rối thì tổng thể vẫn khá ổn, thế là sau khi chỉnh quần áo lại ngay ngắn, nhân viên kia nhẹ nhàng cầm cây lược lên, tính chải lại tóc nó cho gọn gàng.
Nhưng vừa đưa mắt về phía huyệt thái dương bên trái của con rối, cô ấy đã không kiềm được mà hét lên thất thanh.
“Sao thế? Có gì mà phải hô to gọi nhỏ vậy.”
Quản lý nghe thấy tiếng hét thì vội ngoái đầu nhìn, vừa cau mày vừa quát lớn: “Bảo cô làm chút chuyện cũng không xong. Kêu cái gì mà kêu, nứng à?!”
“Không phải đâu… Chị Vi Vi, chị nhìn này…”
Dù bị quản lý mắng xối xả, nhân viên kia cũng không dám cãi lại, chỉ biết cắn môi chịu đựng.
Chờ tới khi chị ta lại gần, nhân viên đó mới xoay con rối lại cho chị ta tự xem.
Phương Hiểu Tuyết nãy giờ ngồi lướt điện thoại cũng không kiềm được mà ngước mặt lên, khi phát hiện biểu cảm trên mặt quản lý có gì đó sai sai thì mới vội vàng dúi đầu thuốc lá xuống thẳng mặt bàn, hoảng hốt đứng bật dậy.
“Chuyện gì thế?”
Quản lý đưa mắt nhìn Phương Hiểu Tuyết đang đi về phía này, gượng cười nói: “Hiểu Tuyết à, tự em xem đi.”
Phương Hiểu Tuyết tiến lại gần, đập vào mắt là vết nứt to tướng ngay thái dương bên trái của con rối gỗ.
Hai mắt cô ta lóe lên lửa giận, xoay người tát cho nhân viên một bạt tai thật mạnh, khiến mặt người ta lệch hẳn sang một bên.