[Chính xác.]
Phương Hiểu Tuyết thấy thời cơ đã chín muồi, lập tức mỉm cười an ủi fan: “Không phải đâu, thật ra tổ chương trình tốt lắm, đạo diễn với chị Hà ai cũng hiền cả, điển hình là tập mới nhất mọi người vừa xem đó, hầu hết thời gian em đều cười rất vui mà đúng không? Có điều…”
Cô ta tạm dừng vài giây, sau đó lè lưỡi tỏ vẻ đáng yêu nói: “Có điều lúc biết phải tới Thanh Sơn, em cũng sợ lắm.”
“May mà có Tiểu Nhiên chịu đổi kết quả rút thăm với em, nếu không để em đi thám hiểm mấy căn biệt thự cuối cùng, chắc em sẽ sợ chết mất thôi.”
Phương Hiểu Tuyết cố tình nói như vậy để khi fan nghe xong sẽ “nhận ra” sự mờ ám ẩn bên trong.
[Có nghĩa là… Phân đoạn đặc sắc nhất, dễ nổi lên nhất của tập này vốn là do Hiểu Tuyết đảm nhận, nhưng cuối cùng lại bị Khúc Nhiên cướp mất hả?!]
[Khúc Nhiên cũng mặt dày quá rồi đó!]
[Từ đầu tui đã không thích cô ta rồi, quả nhiên tui đã đúng, cô ta chỉ thích giả vờ ta đây mạnh mẽ, như đàn ông thôi.]
Phương Hiểu Tuyết thấy khán giả bắt đầu bình luận chửi với Khúc Nhiên thì mừng húm, ngay lúc tính giở lại trò cũ, nói thêm gì đó thì da gà da vịt bỗng dựng hết cả lên, cảm giác lạnh lẽo bao phủ khắp người cô ta.
Đúng lúc này, một bình luận đã thu hút sự chú ý của cô ta.
[Hiểu Tuyết, búp bê của em… hình như đang cử động đó?!]
???
Cả người Phương Hiểu Tuyết cứng lại, bỗng không dám ngoái đầu nhìn về phía con rối của mình.
Có một kiểu người giống như thế.
Rõ ràng bọn họ rất bình thường, rõ ràng không có bất kỳ năng lực nào, nhưng vì muốn để bản thân trông khác với những người bình thường khác mà giả vờ như bản thân là người đặc biệt.
Bọn họ khát vọng có thể thông qua phương thức này hấp dẫn sự chú ý không nên thuộc về bản thân.
Nhưng khi sự kiện linh dị thật sự xảy ra bên cạnh mình thì người sợ hãi nhất cũng là bọn họ.
Phương Hiểu Tuyết chính là người như vậy.
“Mọi người… Mọi người đang nói gì thế.” Phương Hiểu Tuyết mở to mắng nhìn những dòng chữ không ngừng chạy trên màn hình.
[A a a a a!] cùng với [Động đậy! Hiểu Tuyết! Búp bê cử động!], miễn cưỡng nở nụ cười.
Nhưng cảm giác ớn lạnh run sợ và tầm mắt mơ hồ nhìn về bên trái khiến Phương Hiểu Tuyết cảm nhận rõ ràng có vật gì đó đang tồn tại.
Cô ta rất muốn giữ biểu hiện bình thường trước ống kính, nhưng cả người lại giống như được vớt ra từ trong hầm băng, cứng ngắc, tới nỗi cô ta không cách nào khống chế biểu cảm của mình.
Quản lý và cả những người khác trong đội của cô ta đâu rồi? Sao tới một chút tiếng động cũng không có thế?
Dường như tới tận bây giờ Phương Hiểu Tuyết mới phát hiện ra bên cạnh mình hoàn toàn không có tiếng động gì, yên lặng một cách quỷ dị.
Không gian im ắng, những câu bình luận không ngừng nhảy lên, một nỗi lo lắng, khẩn trương khác lại ập tới.
[Đâu có, đâu có đâu! Tôi không nhìn thấy con rối động đậy? Ở chỗ nào thế?!]
[Có phải mấy người hoa mắt rồi không?]
[Có bệnh à! Ai đùa kiểu này thế? Không nhìn thấy Hiểu Tuyết đã bị dọa sợ rồi sao?!]
[Nhưng không phải cô ta có thuật điều khiển con rối sao? Cô ta còn suốt ngày búp bê như thế này như thế kia, rồi còn ra vẻ bản thân có thể giao tiếp với nó, bây giờ lại sợ hãi tới như thế… Vậy trước đó không phải đều là lừa người khác sao?]
[Lừa đảo! Lừa đảo!]
[Nó thật sự cử động mà, tôi đã tận mắt nhìn thấy. Mấy người có tin hay không cũng không quan trọng, bây giờ tôi cảm thấy rất sợ hãi, không nói chuyện với mấy người nữa. Đi đây!]
[Tôi cũng đi thôi, thật sự khủng khiếp.]
[Hiểu Tuyết đừng sợ, chắc chắn là mấy antifan lừa gạt cô thôi.]
Trên tay Phương Hiểu Tuyết đã toàn là mồ hôi lạnh, cô ta cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi không lý do, nắm chặt bàn tay hơi run rẩy lại, muốn mượn cơn đau để khiến bản thân dần dần tỉnh táo.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, cô ta “òa” lên một tiếng, sau đó cười thật to, rồi chớp chớp mắt nói với người hâm mộ: “Thế nào? Kỹ năng diễn xuất vừa rồi của em có được không? Vì em muốn có biểu hiện xuất sắc trong phim của đạo diễn Tiểu Quân mà đã luyện tập trước gương thật lâu đó~”