Tô Tái Tái cúi đầu nhìn giấy ghi chú trên tay của Chu Phổ, sau đó lại hơi híp mắt ngẩng đầu nhìn về phía ông ấy.
Thầy Chu à, ý đồ của bác thật đúng là rõ như ban ngày mà.
Sao thầy Chu Phổ lại không hiểu ánh mắt của Tô Tái Tái có ý gì chứ.
Nói thật là ông ấy cũng không muốn làm chuyện mất mặt như vậy đâu, thế nên gương mặt mo không khỏi đỏ ửng.
Nhưng đỏ thì đỏ, vì tương lai của Luyện Đan Viện, ông ấy hy sinh một chút thì đã sao nào?
Thế nên, thầy Chu với gương mặt mo đỏ ửng đặt lên tay Tô Tái Tái quyển , rồi để lại một câu: “Cứ từ từ mà xem, đọc cho kỹ, không cần vội vàng”, sau đó nhanh chóng rời đi.
Để lại một mình Tô Tái Tái nhìn quyển trong tay, quyển này có hàng nghìn lỗi sai, nhiều tới nỗi cô không muốn nói tới, lẳng lặng cảm thấy nhức đầu.
Cô muốn rút lại câu ông ấy là người tốt đã nói trước đó.
Đúng lúc Tô Tái Tái đang đau đầu thì Khúc Nhiên đã quay về sau khi luyện công buổi sáng xong.
Trông cô ấy không có vẻ nhẹ nhõm sau khi tập luyện mà thậm chí trông còn hơi nghiêm trọng.
Khi Khúc Nhiên nhìn thấy Tô Tái Tái mới dừng lại, gọi một tiếng “đàn em”, sau đó chạy chậm về phía cô.
Khúc Nhiên tới trước mặt cô, cười hỏi: “Em ăn sáng chưa? Chị mời.”
Tô Tái Tái gật gật đầu nói: “Lại khiến đàn chị tốn kém rồi.”
Khúc Nhiên cười lắc đầu nói: “Chút đó mà tốn kém gì chứ, đi thôi nào, chị biết gần đây có một chỗ bán đồ ăn sáng rất ngon đấy.”
“Được, nhưng mà em muốn đi gửi đồ trước đã.”
“Gửi đồ?” Khúc Nhiên nghi ngờ, lúc này cô ấy mới thấy trên tay Tô Tái Tái có một quyển sách đã hơi ố vàng, cô ấy giật mình cười một tiếng: “À, em muốn gửi quyển sách này hả?”
“Vâng, em gửi sách sửa bài tập cho bạn nhỏ ở nhà. Tính thời gian thì… nó chắc cũng đã học tới phần này rồi.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm, cô nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Gửi cho nó một bản để ôn tập.”
“Ừ, kiến thức căn bản phải vững chắc một chút.” Khúc Nhiên hoàn toàn không biết gì cả, gật gật đầu dẫn Tô Tái Tái đi về phía chỗ gửi bưu kiện bên trong Huyền Học Viện.
Sau khi tới nơi, Khúc Nhiên giúp Tô Tái Tái lấy hộp gỗ và mấy thứ dùng để gói đồ.
Cô ấy vừa đưa đồ cho cô vừa hướng dẫn: “Đây là chỗ gửi bưu kiện trong Huyền Học Viện, sau này bất kể là người nhà gửi đồ cho em, hay em gửi đồ về cho người thân thì cứ tới đây là được. Tốc độ gửi hàng ở đây nhanh hơn gấp đôi so với tất cả dịch vụ khác bên ngoài, lại còn an toàn và đáng tin nữa.”
“Điểm quan trọng nhất là... Những món đồ này đều được gửi với quyền hạn bảo vệ tương đối cao. Những món đồ như đất, đồ bằng gỗ, còn cả vàng, ngọc, châu báu… Đều rất hiếm bị thất lạc hoặc tịch thu, ngay cả gửi thú cưng cũng không có vấn đề gì.” Khúc Nhiên điểm lại một vài tiêu chí của hộp đựng bưu kiện của Huyền Học Viện.
Luyện Đan Viện và Luyện Khí Viện thường xuyên cần một ít đồ được làm từ chất liệu tương đối đặc biệt, nhưng có những thứ không được gửi bằng các phương pháp bình thường.
Thế nên sinh viên, giáo viên của Học Viện đều đã quen dùng dịch vụ gửi đồ trong Huyền Học Viện.
Rất thuận tiện.
“Thì ra là thế. Cái này thật tiện lợi.” Tô Tái Tái cười trả lời, nhưng cô vẫn lấy một lá bùa trắng ra, kẹp vào bên trong quyển , yên lặng gật đầu.
Đối với cô mà nói, đây mới thật sự là tuyệt đối không có gì sai sót.
Sau khi Tô Tái Tái điền địa chỉ đạo quán của Tiền Tam xong, thì đi theo Khúc Nhiên đi ăn sáng.
Trên đường đi cô gửi tin nhắn cho Tiền Tam và Tô Hồng Bảo.
Kết quả chẳng có gì đáng kinh ngạc, cô nhận được tiếng kêu rên từ tiểu sư điệt: [Tiểu sư thúc! Con muốn đi tìm sư tổ khóc lóc tố cáo!]
[Con muốn khóc tiếng ngỗng để tố cáo chuyện này sao?] Tô Tái Tái nghiêm túc và chân thành hỏi lại cậu ấy.
Tô Hồng Bảo ở phía bên kia không cách nào phản bác.
Một lúc sau cậu ấy mới yếu ớt nhắn lại: [Con nghi ngờ tiểu sư thúc lại muốn giao cho con làm chuyện mà tiểu sư thúc không muốn làm.]