Quản gia Ngụy gật đầu, bày ra tư thế “mời”: “Mời cô vào, để tôi dẫn cô đi thăm ông cụ.”
Tô Tái Tái gật đầu, đi theo quản gia Ngụy vào trong.
Trên đường đi, quản gia Ngụy áy náy bảo: “Hôm nay có rất nhiều khách khứa tới nhà cho nên nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo thì mong cô hãy thứ lỗi, hơn nữa phó viện trưởng Tôn có nói là bây giờ ông cụ cần nghỉ ngơi, tốt nhất không nên quấy rầy quá nhiều, cho nên chút nữa khi cô Tô vào đó, mong là...”
“Cháu hiểu mà.” Tô Tái Tái gật đầu.
"Ừm." Bấy giờ quản gia Ngụy mới yên tâm, gật đầu rồi lại làm động tác tay ra hiệu "mời", nhanh chóng dẫn theo Tô Tái Tái đi vào trong.
Một bên khác, ông chủ nhà họ Bách - Bách Tùng đang nhẹ nhàng đắp chăn lên cho ông cụ Bách, sau khi chắc chắn rằng không đánh thức ông cụ thì ông ấy mới nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Trên khuôn mặt ông ấy tràn đầy lo lắng, nhìn về phó viện trưởng Tôn và Tần Trác Thắng đã đi ra và đứng đợi bên ngoài từ trước.
"Phó viện trưởng Tôn, giáo sư Tần, tình trạng của ba tôi...?"
Phó viện trưởng Tôn nghe rồi quay đầu nhìn về phía Tần Trác Thắng nói: "Để cho học sinh của tôi nói cho anh nghe."
Bách Tùng nghe thế thì lập tức hướng mắt về phía Tần Trác Thắng.
Tần Trác Thắng lắc đầu, nhíu mày mở miệng: "Anh Bách, ông cụ Bách... Chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức. Anh vẫn nên chuẩn bị mọi chuyện sớm đi."
"Hả?!" Bách Tùng giật nảy cả mình, mặc dù bình thường ông ấy là người khá điềm tĩnh nhưng ngay lúc này, giọng nói của ông cũng không kìm được mà khẽ run.
Ông ấy nhìn về phía hai người họ với vẻ van nài, trầm giọng: "Xin hai người hãy suy nghĩ thêm phương pháp khác, chỉ cần cứu được ba tôi, nhà họ Bách nợ hai người một ân tình lớn!"
Tần Trác Thắng nghe thế thì động lòng.
Nếu có thể khiến nhà họ Bách nợ mình một ân tình, vậy thì chức viện trưởng Luyện Đan Viện tương lai của ông ta chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng...
Tần Trác Thắng lập tức nhớ về lá bùa vàng mà ông ta vừa có được kia, nhưng sau đó lại nghĩ tới phó viện trưởng Tôn đang ở bên cạnh mình, ông ta bình tĩnh và không nói một lời.
Nếu bây giờ nói chính mình có cách vậy thì công lao phải chia đôi với thầy sao?
Thậm chí còn có khả năng bị thầy lấy hết toàn bộ công lao nữa.
Không bằng trước mắt cứ rời đi rồi sau đó quay lại là được.
Lúc Tần Trác Thắng thầm tính toán trong lòng, phó viện trưởng Tôn đã tiếp lời, thở dài một hơi lắc đầu: "Anh Bách, ân tình cũng chỉ là thứ yếu, thật sự chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi."
"Có thể cứu ông cụ Bách khỏi cơn hôn mê, đều là nhờ tôi và Trác Thắng kết hợp giữa châm cứu và đan dược mới có thể kiên trì đến bây giờ. Đây đã là một kỳ tích. Về phần còn lại..." Phó viện trưởng Tôn lại thở dài: "Thật sự bất lực rồi."
Bách Tùng nghe thế thì trong lòng đầy lạnh lẽo, lúc ông ấy đang không biết nên nói cái gì tiếp thì lại nghe thấy một tiếng mắng mỏ đầy giận dữ phát ra từ dưới lầu…
…"Nói vớ vẩn gì thế?!"
Bách Tùng giật mình, cùng với hai người còn lại quay đầu lại nhìn thì thấy Bách Trúc nổi giận đùng đùng nhanh chân đi lên từ dưới lầu.
Anh ấy gọi Bách Tùng một tiếng "Anh cả!".
Sau đó quay đầu nhìn về phía phó viện trưởng Tôn và Trần Trác Thắng, hừ lạnh một tiếng: "Với thủ đoạn lừa đảo này của các người cũng chỉ có thể lừa gạt ba và anh cả tôi mà thôi. Nhà họ Bách không chào đón mấy người, mời đi nhanh giùm!"
"Bách Trúc!" Bách Tùng nghiêm nghị quát lớn em trai mình: "Em nói hươu nói vượn cái gì đây?!"
"Anh cả…!"
"Ngậm miệng lại!" Bách Tùng trừng mắt với Bách Trúc, tới khi cậu hai nhà họ Bách nghiêng mặt đi không nói lời nào thì mới lần nữa nhìn về phía hai người phó viện trưởng Tôn, gật đầu nhẹ xin lỗi: "Xin lỗi, em trai tôi không hiểu chuyện lắm. Chuyện của ba tôi đã làm phiền hai vị rồi, tôi sẽ cho người đưa hai vị về, mời đi."
"Không có gì, cậu hai nhà họ Bách cũng chỉ là lo lắng quá mà bị rối thôi." Phó viện trưởng Tôn nói, sau khi gật đầu với Bách Tùng và Bách Trúc vẫn nghiêng mặt như cũ thì dẫn Tần Trác Thắng rời đi.