“… Tôi đoán đúng chứ? Giáo sư Tần?”
Tần Trác Thắng bị nhìn thấu hoàn toàn, ông ta đứng ở đằng kia, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, nhìn rất vui mắt.
Ông ta im lặng một lúc sau rồi mới cứng rắn nói: “Xem ra anh Bách đây không có ý định cứu cụ Bách rồi nhỉ.”
Tần Trác Thắng dừng một chút, sau đó tự cho là đã đoán được sự thật nên cười châm biếm và nói tiếp: "Cũng phải thôi, tuy nói anh Bách đã là ông chủ của nhà họ Bách, nhưng chỉ cần ông cụ Bách còn sống ngày nào thì đám trụ cột của tập đoàn của nhà họ Bách sẽ không hoàn toàn tin tưởng anh Bách, tôi nói đúng chứ? Xem ra là do tôi không suy nghĩ chu đáo rồi.”
Ông ta nói, sau đó nhìn về phía Bách Tùng - người đang sầm mặt - rồi gật đầu: "Xin lỗi anh Bách, đáng lẽ tôi không nên tới mới đúng.”
Lời còn chưa dứt, một ly trà đã dội thẳng lên mặt của Tần Trác Thắng, kèm theo đó là tiếng mắng xối xả đầy tức giận của Bách Trúc: “Vớ va vớ vẩn!”
Bách Trúc nện mạnh cái ly trà không lên bàn, nhấc cái chân dài đá Tần Trác Thắng một cú làm ông ta ngã ngồi lại trên sô pha.
Chuyện chưa dừng lại ở đây, anh ấy nhanh chóng bước tới túm lấy cổ áo của Tần Trác Thắng xách lên, sau đó đấm một cú rõ đau lên mặt của ông ta.
Khóe miệng của Tần Trác Thắng đổ máu, khi ông ta vừa quay đầu lại nhìn Bách Trúc thì anh ấy lại tiếp tục đấm thêm một cú.
Cứ liên tục như thế cho đến khi Tần Trác Thắng không dám hó hé gì nữa mà chỉ dám giơ tay bảo vệ mình, Bách Trúc mới buông tay vứt ông ta lên sô pha.
Trong lúc anh ấy làm những chuyện này thì Bách Tùng từ tốn ngồi lên sô pha bên cạnh và ung dung nhìn.
Thậm chí quản gia Ngụy còn rót một ly trà cho cậu cả nhà mình.
Chờ cậu hai đánh xong, ông ấy lại đưa một ly khác cho anh ấy.
Bách Trúc nhận lấy ly trà xong thì lại tiếp tục tạt thẳng nó lên mặt của Tần Trác Thắng.
“Mẹ, ông tưởng ông là ai mà còn dám đến nhà họ Bách giương oai!”
Từ sau khi tiến vào Huyền Học Viện, Tần Trác Thắng chưa từng thê thảm như vậy lần nào.
Ông ta dùng tay lau vội nước trà trên mặt rồi trừng mắt nhìn Bách Trúc và Bách Tùng: "Tôi là giáo sư của Huyền Học Viện đấy!”
“Gì... Ông chưa chịu thua đúng không?” Bách Trúc giận quá hóa cười, siết chặt nắm tay giơ lên tính đánh tiếp.
Tần Trác Thắng sợ tới mức vội duỗi tay che trước mặt, hèn khỏi phải bàn.
Bách Trúc thấy bộ dạng này của ông ta thì hết cả hứng đánh, anh ấy ngồi xuống sô pha rồi bắt chéo chân.
Quản gia Ngụy đứng một bên lẳng lặng đưa khăn lông cho cậu chủ Trúc oai phong nhà mình lau tay.
“Giáo sư Tần.” Đến lúc này Bách Tùng mới không nhanh không chậm mở miệng, chờ Tần Trác Thắng nhìn về phía mình thì ông ấy mới nói tiếp: "Đừng nói là giáo sư của Huyền Học Viện, cho dù là viện trưởng thì cũng phải nể mặt nhà họ Bách của chúng tôi.”
Bách Tùng cười nhẹ, ông ấy hơi rũ mắt: "Nhà họ Bách cũng chỉ nể mặt của Huyền Học Viện cho nên mới tôn trọng anh như vậy, nhưng mà...”
Bách Tùng ngẩng đầu, khi tầm mắt của cả hai chạm nhau, Tần Trác Thắng không khỏi co rúm lại.
“Điều đó không có nghĩa là anh có thể tới đây xong ăn nói lung tung như vậy.” Bách Tùng vừa nói vừa tạt thẳng nước trà trong tay lên mặt của Tần Trác Thắng.
Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của ông ta, Bách Tùng nói: "Anh tưởng anh là ai?”
Anh cả ngầu quá xá.
Bách Trúc ngoan ngoãn đưa khăn lông trong tay mình qua cho anh cả.
“Mấy… mấy người…” Tần Trác Thắng run rẩy nhìn ba người trước mắt, cũng không biết là đang giận hay đang sợ nữa.
Ông ta dừng một chút, sau đó đột nhiên đứng bật dậy, không nói tiếng nào mà lao thẳng ra ngoài.
Nhưng chỉ mới đi được nửa đường thì ông ta chợt nghe một “giọng nói” vang đến từ phía sau.
[Tôi muốn nhà họ Bách giúp tôi trở thành viện trưởng của Luyện Đan Viện, hơn nữa... còn nợ ơn tôi một lần.]
Tần Trác Thắng đột ngột xoay người lại trừng to mắt nhìn Bách Trúc.
Bách Trúc cười tủm tỉm lúc lắc chiếc điện thoại trong tay với ông ta.
“Từ bao giờ thế...” Tần Trác Thắng kinh ngạc và hoảng loạn hỏi.