“Cô không cần lo lắng thay họ đâu.” Miêu Đại Yên như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Khúc Nhiên, thoải mái phẩy tay, nói: “Tôi nghe đồn tổ đạo diễn vốn đã tính đẩy Phương Hiểu Tuyết ra khỏi chương trình rồi, có điều còn chưa thống nhất được ý kiến thì bên Phương Hiểu Tuyết đã chủ động rút lui trước.”
Tạm dừng vài giây, Miêu Đại Yên lại nói: “Đúng lúc phim mới của Kim Mẫn Nhi vừa đóng máy, chuẩn bị tham gia công tác tuyên truyền, thế nên cuối tuần này có lẽ chương trình sẽ tới mời cô ấy thế chỗ Phương Hiểu Tuyết đó. Vừa có thể tuyên truyền cho phim mới, vị trí còn trống cũng được lấp đầy, xem như hai bên cùng có lợi rồi.”
Dứt lời, Miêu Đại Yên còn khẽ nhún vai.
Kim Mẫn Nhi là một nữ diễn viên bất chợt nổi lên nhờ đóng phim chiếu mạng trong vòng mấy năm trở lại đây, tác phẩm nổi tiếng nhất của cô ấy chính là nhập vai một hồ yêu bé nhỏ được nam chính trong một bộ phim tiên hiệp cứu sống, cuối cùng vì bảo vệ nam chính mà đỡ giúp nam chính một kiếm từ nhân vật phản diện rồi qua đời.
Tuy không được đào tạo chính quy, nhưng nhờ thái độ chuyên nghiệp, lần nào cũng tự thân vận động, không cần tới diễn viên đóng thế, nên cô ấy nhận được rất nhiều tình cảm từ phía người qua đường.
Thậm chí, có vài tiền bối trong giới cũng bày tỏ rằng chỉ cần Kim Mẫn Nhi may mắn gặp trúng vài bộ phim hay, lại mài giũa kỹ thuật diễn thêm một chút, tương lai nhất định tiền đồ rộng mở.
Khúc Nhiên nghe vậy thì khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Vệ Cát ở bên cạnh vừa lướt điện thoại vừa nói: “Còn tôi thì không quan tâm mấy tới chuyện này đâu, chỉ cần đừng lại gặp một người như Phương Hiểu Tuyết nữa là được.”
Dứt lời, cậu ấy tạm ngừng vài giây, sau đó bổ sung: “Cũng hy vọng tổ đạo diễn tuyệt đối đừng mời Tataro kia tới.”
Nói đoạn, Vệ Cát lắc lắc điện thoại, bảo: “Nhìn này, giờ vẫn còn đang nói bóng nói gió rằng chuyện của Phương Hiểu Tuyết không chỉ đơn giản là lỡ livestream khoe mẽ quá đà kìa.”
Miêu Đại Yên chậc lưỡi, đặt tách trà xuống, cảm thán: “Trước kia Tataro này cũng thường xuyên tương tác qua lại với Phương Hiểu Tuyết mà, nếu bây giờ không lộ mặt thì tôi mới thấy lạ đó.”
“Dù sao thì...” Miêu Đại Yên im lặng, quay sang nhìn hai người họ, nói: “Vẫn chưa có quyết định chính thức ràng sẽ mời ai ngồi vào chiếc ghế trống của Phương Hiểu Tuyết mà.
Lúc trước Huyền Linh Sư đã có ý mời cô ta trở thành khách quý thường trú rồi, nhưng lúc đó cô ta bảo mình hiện không ở Đế Đô, cộng thêm bài vở quá nhiều nên đã từ chối. Nhưng giờ đã khác rồi, người ta… tới Đế Đô rồi đó.”
Nghe vậy, Khúc Nhiên kinh ngạc nhìn Miêu Đại Yên: “Sao anh biết?”
Miêu Đại Yên cạn lời: “Cô ta đang nguyên bài thông báo trên weibo của mình luôn mà.”
Dứt lời, Miêu Đại Yên khẽ lắc đầu, thở dài thườn thượt, thành khẩn hỏi cô ấy: “Tiểu Nhiên à, bình thường lúc rảnh rỗi cô không lướt weibo hả?”
Không đợi Khúc Nhiên trả lời thì Vệ Cát đã chen vào: “Tài khoản weibo của cô ấy là do tổ chương trình nhắc cô ấy lập đó, anh xem mấy bài đăng ngày thường của cô ấy là biết cô ấy không thường lướt weibo đâu.”
Khúc Nhiên nở nụ cười ngại ngùng, bình thường, cô lúc nào cũng vội vàng tập luyện cho bài kiểm tra đánh giá đầu năm cũng như kỹ thuật rèn nên không có thời gian.
Nói đến đây, Miêu Đại Yên chợt “A” một tiếng, hệt như nhớ ra điều gì.
Chú ấy nhìn sang Tô Tái Tái, vừa cười hì hì vừa lấy điện thoại ra, nói: “Tiểu Tái, ngoại trừ wechat, hay là hai ta kết bạn weibo luôn nhé?”
Vệ Cát cũng lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Tới cả Khúc Nhiên cũng nghiêm trang mỉm cười với Tô Tái Tái: “Chị cũng…”
“Hả? Weibo?” Tô Tái Tái ngẩng đầu, sững sờ nhìn ba người họ.
Phản ứng của cô khiến Miêu Đại Yên không kiềm được mà bật cười, nói: “Không thể nào?”
Sau đó, ánh mắt chú ấy cứ đảo qua đảo lại giữa cô và Khúc Nhiên: “Chẳng lẽ cô cũng không có weibo hả?”
“À thì… có, nhưng để tôi nhớ lại xem mật khẩu là gì đã.” Tô Tái Tái lấy điện thoại của mình ra, ngẫm nghĩ một hồi vẫn không nhớ nổi, cuối cùng chỉ đành mỉm cười với ba người còn lại rồi cầm điện thoại, đứng bật dậy: “Tôi ra ngoài nghĩ xem sao.”