“À đúng rồi, ngay cả Meo Meo cũng gào lên muốn ăn. Đúng là… Nó làm ra vẻ đáng thương, bà không nhịn được nên có cho nó một viên. Sau đó Tiểu Thái nói với bà là không thể cho mèo ăn đồ ngọt được, thế nên cho dù nó làm nũng cỡ nào bà cũng không cho nó ăn. Ai mà ngờ nhóc quỷ này lại nghe hiểu, nó không thèm đếm xỉa tới Tiểu Thái, không để cho con bé sờ nó lấy một cái.”
Bà nội Bạch nói tới chỗ này thì nhịn không được mà lắc đầu.
Bà ấy nhìn qua chỗ bé mèo trắng đang nằm sấp người lúc nãy thì phát hiện đã chẳng thấy tăm hơi nó đâu nữa rồi.
Bà ấy hơi sửng sốt, sau đó nói với Tô Tái Tái ở đầu dây bên kia: “Tái Tái, con mèo kia chắc lại nhân lúc bà và cháu nói chuyện điện thoại mà mở cửa chạy ra ngoài chơi rồi, bà phải tìm nó về mới được. Lát nữa bà lại nói chuyện với cháu tiếp nhé.”
“Vâng.” Vốn dĩ Tô Tái Tái tính nói: “Bà có thể cho con mèo này ăn cái gì cũng được”, nhưng sau khi nghe bà nội Bạch nói xong, cô quyết định tìm thời gian rồi nói chuyện này sau, sau khi nói hẹn gặp lại rồi cúp điện thoại, cô tiếp tục khiêng cái rương gỗ đi về ký túc xá.
Bên kia, bà nội Bạch vừa để điện thoại xuống bàn vừa khẽ gọi: “Meo Meo? Meo Meo?”
Bà ấy chuẩn bị đứng dậy, đi ra ngoài phòng tìm.
Đúng lúc này, ở ngoài cửa truyền tới tiếng “meo~” nho nhỏ.
Tiếng kêu chọc cho bà cụ Bạch cười thành tiếng, còn Hứa Tần Nhã đang nghe lén bên trong nói chuyện thì thót cả tim.
Bà ta đột ngột cúi đầu xuống, nhịn không được trong lòng thầm thấy sợ hãi, bà ta chẳng biết con mèo đó đã ngồi xổm trước mặt bà ta từ bao giờ.
Bé mèo trắng cách khe hở của cánh cửa nhìn chằm chằm vào Hứa Tần Nhã, đôi mắt nó quá sáng suốt, khiến bà ta sợ hãi.
Bà ta vội vàng xoay người đi, giả vờ như bản thân chưa từng tới đây.
Ai mà ngờ, con mèo kia chẳng có chút dấu hiệu báo trước nào, nhanh chóng nhào về phía bà ta.
Hứa Tần Nhã lập tức giơ tay lên chắn trước mặt, ngay tức khắc bà ta cảm nhận được cơn đau nhức kịch liệt trên cánh tay phải. Suýt chút nữa Hứa Tần Nhã đã gào thét đau đớn, bà ta cắn chặt môi dưới, cố gắng chịu đựng cơn đau.
Lúc này, ở trong phòng bệnh, bà nội Bạch đã đi tới trước cửa, Hứa Tần Nhã lo lắng bà ấy phát hiện mình đã từng tới, cũng không kịp xem vết thương thế nào, mà vội vàng che lấy nó rồi hoảng hốt bỏ chạy.
Bé mèo trắng ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn Hứa Tần Nhã rời đi, cái đuôi sau lưng nó chậm rãi đong đưa.
Nó đang vô cùng hài lòng.
Lúc bà nội Bạch tìm thấy bé mèo trắng thì cũng nhìn thấy dáng vẻ này của nó.
“Hóa ra con ở đây.” Bà nội Bạch vừa cười nói vừa đi tới chỗ nó: “Bà còn tưởng con lại lén lút mở cửa chạy ra ngoài nữa chứ.”
“Meo~” Bé mèo trắng nghiêng đầu nhìn, rồi chạy về phía bà nội Bạch, nhỏ giọng kêu một tiếng. Sau đó nó nằm ngửa người ra, để lộ cái bụng nhỏ mềm mại, núng nính, chậm rãi mở to mắt, giống như đang nói: “Yêu bà ~”
Dáng vẻ dễ thương dịu dàng thế này, cho dù là bà nội Bạch cũng chịu không được, tâm hồn thiếu nữ bị kích động lên: “Ui cha…” Bà ấy cười, chậm rãi khom người xuống, ôm nó vào lòng.
Bà ấy ôm bé mèo trắng giống như đang ôm một đứa nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện phiếm với nó: “Lúc nãy bà gọi điện thoại cho Tái Tái. Bình thường mỗi lần bà gọi cho Tái Tái không phải con luôn muốn lại gần sao? Sao lần này ngược lại chạy ra ngoài thế kia?”
“Meo ~” Bé mèo trắng ở trong lồng ngực bà nội Bạch giật giật, tiếp tục dùng dáng vẻ đáng yêu nhìn bà ấy.
Dù sao thì những lúc thế này, chỉ cần nó đủ dễ thương là sẽ qua được thôi.
Quả nhiên, khi bà nội Bạch nhìn dáng vẻ này của nó thì lại nhịn không được “Ui cha…” một tiếng, nhẹ nhàng nắm vuốt móng vuốt của nó, giống như thể đang bế con nít, bà ấy vừa đi vừa đong đưa nó: “Sao mà con lại yếu ớt thế chứ ~ hả?”
Bà nội Bạch nhìn thấy trên móng vuốt của bé mèo trắng có dính cái gì đó đỏ đỏ, nghi ngờ sờ thử, rồi nói: “Con đi đâu mà dính bẩn thế này?”