Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 24

Unknown Chương 24

Hứa Tần Nhã vừa nghe thấy thanh âm của Bạch Ngữ Dung xong thì sắc mặt đã hòa nhã đi rất nhiều, bà ta nhẹ nhàng mỉm cười nhận lấy chén canh, một bên khuấy canh, một bên mí mắt cũng không nâng nói, “đã về lâu như vậy rồi đừng chỉ mải chạy ra ngoài chơi, vẫn nên tập trung đọc sách viết chữ đi. Nghĩ kỹ xem mình rốt cuộc muốn học cái gì.”

Chờ một thời gian nữa Ngữ Dung đến đại học Đế Đô, mẹ sẽ tìm cho con một trường học ở thành phố C. Vừa gần nhà mà giao thông cũng thuận tiện.

Hứa Tần Nhã nói đến chuyện này đã làm động tác đang gắp thức ăn của Tô Tái Tái dừng lại một lát, trong lòng cô cảm thấy thật khổ.

_ _Làm sao hôm nay mọi người đều nói về chuyện học hành của cô vậy?

Bạch Ngữ Dung lại liếc nhìn Tô Tái Tái một cái, sau khi Hứa Tần Nhã nói xong thì mỉm cười gật đầu nói, “đúng vậy, Tiểu Tái, nếu em có cuốn sách nào thích đọc thì cứ đến thư phòng của chị mà lấy một cuốn, sách trong nước và ngoài nước đều có.”

Cô ta mới nói xong Hứa Tần Nhã đã lập tức hiện rõ vẻ mặt không tán thành mà gọi nhẹ một tiếng, “Ngữ Dung”, đợi Bạch Ngữ Dung nhìn về phía mình lại nói tiếp, “chúng ta không phải đã nói xong rồi sao, con phải tận dụng khoảng thời gian này để cùng với....”

Hứa Tần Nhã nói đến chuyện này lại dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Tô Tái Tái, thấy cô đang cúi đầu tập trung ăn uống, bà ta mới tiếp tục: “... cùng Ngạn Xương học tập một chút kiến thức cơ bản đi.”

Bạch Ngữ Dung nghe xong thì cụp mắt xuống, có chút thất vọng, “Mẹ, con biết rồi.”

Dừng một chốc liền cảm thấy có chút áy náy mà nhìn thoáng qua phía Tô Tái Tái, giống như đang nói, “thật xin lỗi, không giúp được gì cho em rồi.”

Tô Tái Tái???

Tô Tái Tái còn đang nghiêm túc ăn cơm, mắt nhìn thẳng.

Ánh mắt của Bạch Ngữ Dung lập lòe một chút, lúc này mới thu lại tầm mắt.

Mà Hứa Tần Nhã sau khi sắp xếp chuyện của Bạch Ngữ Dung xong, lúc này mới nhìn về phía Tô Tái Tái, tạm dừng một chút bà ta mới miễn cưỡng gọi một tiếng, “Tiểu Tái”, đợi sau khi Tô Tái Tái ngước mắt lên nhìn bà ta, bà ta mới mở miệng, “trường đại học mà Ngữ Dung học chính là trường đại học tốt nhất ở trong nước, mặc dù hiện tại vẫn chưa có khai giảng, nhưng có một vài thứ vẫn phải chuẩn bị mà học trước. Cho nên nếu như không có chuyện gì....thì con đừng có đi làm phiền chị gái.”

“Nếu như con muốn làm chuyện gì thì cứ nói với quản gia, ông ấy sẽ đi sắp xếp.”

“Tôi biết rồi.” Tô Tái Tái nghe xong liền gật đầu, dừng một chút lại vừa cười vừa nói, “Mọi người cũng đã nói qua rất nhiều lần, yên tâm đi, tôi dù có việc hay không có việc cũng sẽ không đi quấy rầy chị ấy.”

Nói xong cũng không thèm nhìn Hứa Tần Nhã một cái, ngược lại đã quay đầu nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, mỉm cười nói với cô ta, “học tập chăm chỉ nha.”

Sau đó lại tiếp tục chăm chú ăn cơm.

Thái độ qua loa, làm Bạch Ngữ Dung không khỏi chớp chớp mắt.

Mà Hứa Tần Nhã càng nhíu mày.

Bà ta nhìn Tô Tái Tái cả nửa ngày, mặt không biểu cảm mà buông đũa xuống, đẩy ghế đứng dậy.

“Mẹ.” Bạch Ngữ Dung thấy vậy, trên mặt tỏ vẻ quan tâm.

“Không có chuyện gì.” Hứa Tần Nhã nhìn Bạch Ngữ Dung mà cười nói, “có lẽ sau bữa trà chiều mẹ đã ăn no một nửa, bây giờ cũng không đói bụng. Ngữ Dung, con ăn từ từ thôi, mẹ về phòng trước.”

Nói xong thì xoay người bình tĩnh duyên dáng mà rời khỏi nhà ăn.

Về phía Tô Tái Tái, đừng nói nhìn một cái, ngay cả chào một tiếng cũng không thèm chào.

Ngay khi Hứa Tần Nhã rời đi, Bạch Ngữ Dung cũng tỏ ra không có hứng thú. Thu lại tầm mắt mà một lần nữa nhìn về phía Tô Tái Tái, nhìn chằm chằm vào gương mặt bất động không một chút biểu cảm dường như không biết chuyện gì của cô nửa ngày, lúc này mới ôn nhu vừa cười vừa nhẹ giọng gọi, “Tiểu Tái.”


Bình Luận (0)
Comment