???
Không mà!
Người giấy nhỏ sợ hãi, nó xoay đầu nhìn Tô Tái Tái.
Lúc trước nếu như nó lỡ làm gì đó sai thì cùng lắm chỉ bị phạt viết một trăm lần câu “Lần sau sẽ không dám nữa” Bây giờ lại muốn viết hết mực một cây bút mới luôn hả?
Người giấy nhỏ sợ hãi, người giấy nhỏ cảm thấy tương lai sao mà tối tăm quá.
… Nó đã không còn là bé cưng mà Tái Tái thích nhất nữa rồi. Oa oa oa.
Tô Tái Tái nhìn người giấy nhỏ nằm ăn vạ ở đó, vừa giả vờ khóc hu hu vừa lén nhìn cô.
Cô cố nhịn cười dùng ngón tay chọt nó: “Mau đứng dậy chép phạt đi.”
Oa oa oa. Nó không đứng dậy đâu. Nó chỉ là một lá bùa bình thường vừa nhỏ bé vừa đáng thương mà thôi, sao lại đối xử với nó như với một con người như vậy chứ.
Thật là đáng sợ, nó muốn tự xé nát chính mình.
Tô Tái Tái nhịn cười, đưa nắm tay lên miệng giả vờ ho khụ một tiếng rồi lại nghiêm trang nói: “Không muốn viết hết một cây bút?”
Đúng! Không muốn!
Người giấy nhỏ nhanh chóng ngồi bật dậy, vừa thành thật vừa ngoan ngoãn gật đầu.
“… Được rồi, xét thấy em vừa nhỏ bé vừa đáng thương như vậy.” Tô Tái Tái gãi gãi cằm một cái, làm bộ nghiêng đầu nhìn nó rồi mới quyết định, gật đầu một cái nói: “Vậy thì viết một trăm lần câu “Lần sau em sẽ không dám nữa”, sau đó thì dán lại lá bùa kia, vậy thì chị sẽ tha lỗi cho em.”
Được, được! Người giấy nhỏ nghe xong thì liên tục gật đầu, đôi mắt tròn nhỏ xíu như sáng lên.
Nó nhảy lên đứng bật dậy, sau đó nhảy lên vai Tô Tái Tái, giang hai tay ra ôm lấy mặt cô, hạnh phúc mà cọ cọ lên má cô.
Tái Tái tốt nhất trên đời.
“Đương nhiên rồi.” Tô Tái Tái nghiêm túc gật đầu, chờ nó cọ cọ xong thì mới thả nó xuống lại trên bàn.
“Được rồi, bây giờ thì em hãy nhanh chóng viết cho xong một trăm lần câu kia, sau đó thì đi dán lá bùa lại.”
Biết rồi, Tái Tái.
Người giấy nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lạch bạch chạy đi chọn một cây bút mà nó thích nhất.
Rất hài lòng.
Bọn lệ quỷ đứng ở một bên nhìn nãy giờ, cả đám yên tĩnh không nói câu nào cùng đồng loạt nhìn về phía chủ nhân của mình, sau một lúc thì lại đồng loạt nhìn sang người giấy nhỏ đang nằm ở đó, vui vẻ đung đưa hai chân chuẩn bị viết một trăm lần câu chép phạt.
Rồi cả đám từ từ lắc lắc đầu.
Đồ người giấy nhỏ ngu ngốc ơ… chẳng lẽ cô không nhận ra được sự khác nhau giữa “Lần sau sẽ không dám nữa” và “Lần sau em sẽ không dám nữa” hay sao chứ?
Lúc này, Tô Tái Tái mới đi lấy chậu hoa ra, sau đó hốt hết đống đất cát trong chậu hoa bị rơi vãi ra ngoài đổ lại vào trong chậu, xong thì mới nhìn về phía đám lệ quỷ nói: “Mấy đứa đang rảnh lắm đúng không? Hay là chị cũng phân cho mỗi đứa viết một trăm lần câu chép phạt nhé?”
Không cần, không cần.
Tô Tái Tái vừa mới nói xong thì đám lệ quỷ nhanh chóng chạy trối chết về lại trên cổ tay cô, làm ra vẻ mình chỉ là một viên ngọc bình thường trên chuỗi hạt bằng ngọc mà cô đeo mà thôi.
Nhưng phải biết rằng, chỉ cần bất kì một con lệ quỷ nào ở đây mà xông ra ngoài thì cũng đủ khiến cho vô số người tài ba của học viện Huyền học chạy trối chết.
Chúng nó đã thành quỷ lâu lắm rồi, không muốn phải đi chép phạt một trăm lần gì nữa đâu.
Còn về việc lúc nãy thì đã bị đám lệ quỷ quên sạch sành sanh rồi.
Chỉ còn người giấy nhỏ khờ khạo kia còn đang vừa đung đưa chân vừa vui vẻ chép phạt với vẻ mặt mình được ‘lời’.
-----
Bên kia, Khúc Nhiên vừa chạy tới chỗ của tổ chương trình, vừa mới gặp chị Hà thì chị ấy đã há hốc mồm nhìn đôi mắt thâm quầng đen thui của cô ấy.
Chị Hà giật mình nói: “Sao mắt em cũng có quầng thâm đen xì như vậy rồi?”
Cũng? Sao lại là “cũng”?
Nhưng Khúc Nhiên còn chưa kịp hỏi thì chị Hà đã vẫy vẫy tay, kiểu “Thôi thôi, chuyện đó nói sau”, rồi vội vàng nhét ly cà phê trên tay mình vào trong tay cô ấy, sau đó vừa cùng với cô ấy đi về phía phòng họp vừa nhỏ giọng nhắc nhở cô ấy: “Ông chủ lớn tới rồi, em vào trong đó thì tới chỗ cụ Đẹp và cậu Vệ ngồi nhé, đừng có nói gì cả, nghe chưa?”