Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 247

Unknown Chương 247

Ông Trần bổ sung.

Tô Tái Tái nghe xong thì hơi nhướng mày, cô đã đoán được đại khái rồi.

“Ồ.”

Thú vị đấy.

“Ngữ Dung, con đi vào đi. Mẹ trông chừng ngoài này, nếu có chuyện gì sẽ gọi điện thoại cho con.” Trước cổng nhà họ Bạch, Hứa Tần Nhã nhét chìa khóa vào trong tay Bạch Ngữ Dung, nói với cô ta.

“Vâng, con biết rồi ạ.” Bạch Ngữ Dung gật gật đầu, cô ta xoay người, mở cửa rồi lách người đi vào trong.

Sau khi cô ta vào trong nhà rồi đóng cửa lại, Hứa Tần Nhã mới quay ra nhìn xung quanh, cảnh giác trông chừng xem có ai tới hay không. Trong lòng bà ta thầm cảm thấy vui mừng.

Vốn dĩ hôm qua bà ta còn lo lắng Bạch Ngữ Dung sẽ dẫn Trình Ngạn Xương tới cơ, may mà chỉ có một mình Ngữ Dung tới đây.

Trên đường đi, Hứa Tần Nhã tranh thủ hỏi thăm Bạch Ngữ Dung, lúc này bà ta mới biết chuyện này chỉ có hai mẹ con bà ta biết, Ngữ Dung không nói cho ai khác biết.

Chuyện như thế này đúng là càng ít người biết càng tốt.

Đúng là con gái mà bà ta nuôi lớn, rất thông minh.

Có một đứa con khiến bà ta bớt phải lo nghĩ như cô ta, nhà họ Hứa sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng rạng rỡ!

Hứa Tần Nhã càng nghĩ thì trong lòng càng cảm thấy kích động.

Bà ta ngẫm nghĩ rồi lại nhớ tới Tô Tái Tái, sự hưng phấn trong lòng Hứa Tần Nhã đã bị giảm bớt vài phần, bà ta mím môi.

Còn về Tô Tái Tái.

Bà ta chưa từng kỳ vọng gì về cô, mặc dù cô là con ruột của bà ta, nhưng đối với người như bọn họ mà nói, cô không quan trọng tới như thế.

Cái quan trọng là tương lai và vinh quang của gia tộc.

Mà người có thể mang tới điều này cho hai nhà Bạch và Hứa lại là Bạch Ngữ Dung.

Là cô con gái mà bà ta và Bạch Văn Liên công nhận.

Nghĩ tới đó, Hứa Tần Nhã không nghĩ thêm gì nữa, bà ấy đuổi cô ra khỏi đầu óc mình, tiếp tục giúp Bạch Ngữ Dung canh gác xung quanh.

Nhưng bà ta không hề biết rằng, lúc này Tô Tái Tái cũng vừa mới gõ cửa nhà ông Trần.

“Chết rồi, chắc chắn kẻ đó là tên lừa đảo rồi.” Ông Trần vỗ vỗ đùi, lo lắng đi ra ngoài: “Nhanh nhanh nào, chúng ta phải nhanh tới đó mới được.”

Ông ấy còn chưa ra khỏi nhà đã bị Tô Tái Tái ngăn lại.

“Ông Trần.” Tô Tái Tái cười gọi ông Trần, tới khi ông ấy quay qua nhìn cô thì cô mới nói tiếp: “Không sao đâu, hai người đó không phải lừa đảo. Cháu biết hai người họ.”

“Cháu biết sao? Nhưng mà…”

“Chắc là bọn họ muốn tạo niềm vui bất ngờ cho cháu ấy mà!” Tô Tái Tái nói, cô cố gắng làm ra vẻ như đang nhớ lại gì đó, rồi vừa gật đầu vừa nói: “Thảo nào cháu cứ cảm thấy kỳ lạ, hai ngày trước bọn họ còn hỏi cháu có muốn ăn gì không, còn hỏi cháu về mấy món đồ dùng trong nhà, hóa ra là vì chuyện này.”

Tô Tái Tái dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thế nên ông Trần không cần lo lắng đâu. Bây giờ cháu đi qua tụ tập với bọn họ là được.”

“Vậy à… Được rồi.” Ông Trần ngẫm nghĩ, mặc dù ông ấy bán tin bán nghi, nhưng cũng không nghĩ ra lý do gì để Tô Tái Tái phải nói dối chuyện này, vì thế ông ấy gật đầu.

Tô Tái Tái chào tạm biệt ông ấy, cô đi về phía trước một đoạn, sau đó rẽ hai lần, cũng ngay góc rẽ này, cô nhìn thấy Hứa Tần Nhã đang canh gác trước cửa.

“Xem ra bọn họ rất có kinh nghiệm làm kẻ trộm nhỉ?” Tô Tái Tái dựa vào góc tường, nói chuyện phiếm với người giấy nhỏ đang gồi trên vai mình: “Còn biết canh gác cơ đấy.”

“Em đi dạy dỗ bà ta!”

Người giấy nhỏ xung phong nhận việc.

“Sau này chị Tái Tái cho em chép ít mấy chữ đi!”

Sau một đêm múa bút thành văn, rốt cuộc người giấy nhỏ cũng phát hiện ra lần chép phạt này có chỗ nào đó không ổn.

Tô Tái Tái nghe thế thì cười, búng nhẹ người giấy nhỏ một cái.

Cô xoay người đi lên trước hai bước, nhìn bức tường bên ngoài căn nhà của nhà họ Bạch.

Tô Tái Tái lui về sau hai bước, chạy lấy đà hai bước.

Chân cô mượn lực nhảy bật lên, một tay chống lên đầu tường, rồi nhẹ nhàng nhảy vào bên trong nhà của nhà họ Bạch.

“Ồ? Tới cả bãi cỏ cũng là vừa mới trải này?” Tô Tái Tái đứng yên tại chỗ, thử độ mềm của thảm cỏ một lúc, sau đó cô lấy một lá bùa trắng ra.


Bình Luận (0)
Comment